KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 268

vừa vặn mười một năm.” Một người than thở, “Quả nhiên là thiên địa tuần
hoàn, báo ứng không sai.”

“Nương nương”, Lục Y nhắc tới chuyện này tức giận run người, “Để nô

tỳ đi dạy dỗ đám ăn không nói có đó, người đừng để tâm.”

Trần A Kiều bấm tay tính toán một lượt rồi nói, “Từ năm Nguyên Sóc

thứ hai đến năm Nguyên Đỉnh nguyên niên quả nhiên là mười một năm.”

“Nương nương”, Lục Y oán trách, “Bọn họ đều muốn ngồi lên đầu người

thế mà người vẫn cứ thản nhiên như không vậy.”

“Miệng lưỡi người đời ai muốn nói thế nào thì nói, quản sao được”, A

Kiều cũng không để tâm, chỉ nói, “Tam cung còn chưa quy về ta quản hạt,
các ngươi cũng nên chú ý một chút đừng để được sủng ái mà kiêu ngạo, biết
chưa.”

Chiến báo của Trường Tín hầu truyền về khiến cả thành Trường An sôi

trào. Đây là công lao mở rộng lãnh thổ, luận công thì không thua kém chiến
tích đánh Hung Nô đại bại năm nào. Mấy ngày sau, Lưu Triệt đến Trường
Môn, nhìn A Kiều như có điều suy nghĩ, đợi đến lúc nàng không thể lảng
tránh ánh nhìn của mình thì hỏi, “Kiều Kiều, nàng có muốn trở lại điện Tiêu
Phòng không?”

Nàng nhíu mày theo bản năng, lắc đầu vẻ chán ghét. Mặc dù nhiều năm

trước đây, tòa cung điện phồn hoa có ý nghĩa nhất tượng trưng là chính
cung của triều Hán này đã từng được nàng coi như nhà của mình. Nhưng rồi
thế sự xoay vần, ý nghĩa này cũng dần phai nhạt. Tới bây giờ, ba chữ điện
Tiêu Phòng đã gắn chặt như máu thịt không thể tách rời với Vệ Tử Phu.
Bản thân nàng không muốn bước vào tòa cung điện có dấu ấn của Vệ Tử
Phu nửa bước, không phải vì chút tôn trọng cuối cùng với người phụ nữ kia
mà vì nàng sợ khi bước vào đó thì những u oán đã phai nhạt trong lòng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.