KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 270

A Kiều khẽ bật cười, biết y sẽ không thay đổi chủ ý nhưng nghĩ lại vẫn

không cam lòng, “Cho dù như thế thì thiếp cũng không thích điện Chiêu
Dương. Chỗ đó quá tráng lệ, không hợp với thiếp.”

“Vậy đi.” Tâm trạng Lưu Triệt đang thoải mái nên cũng không so đo với

nàng, “Tuỳ nàng lựa chọn những chỗ trống trong cung Vị Ương.” Y nhìn A
Kiều vẻ sâu xa, “Kiều Kiều chọn ngay cả điện Tiêu Phòng cũng được.”

“Cốc vàng rượu ngọt hương đưa

Ngọc Đường hoa lệ say sưa lòng người.”

[1]

[1] Trích trong bài Thế ngoại tiên nguyên (Suối tiên ở ngoài cõi trần) của Tào Tuyết Cần.

Chỗ cuối cùng mà Trần A Kiều lựa chọn chính là điện Ngọc Đường. Lưu

Triệt thở dài, “Điện Ngọc Đường dù tốt nhưng hơi vắng vẻ.”

A Kiều cãi lại, “Thiếp lại thích nơi vắng vẻ, tựa như cung Trường Môn

vậy!” Từ khi nàng vào ở trong cung điện này vào năm Nguyên Sóc thứ sáu
đến nay cũng đã gần bảy năm, dần có tình cảm với nó, nhưng rồi cũng đến
lúc phải nói lời từ biệt.

Bệ hạ căn dặn tất cả cung nhân ở điện Ngọc Đường phải hầu hạ Trần

nương nương cẩn thận, mọi vật dụng dùng trong sinh hoạt, ăn uống hàng
ngày của nàng đều phải như hoàng hậu. “Phải như hoàng hậu”, trong điện
Phi Sương, Văn Tâm sững sờ nhắc lại bốn chữ trên, thở dài, “Không ngờ
đến cuối cùng thì cung Vị Ương vẫn là thiên hạ của Trần hoàng hậu.”

“Hoa chẳng thắm được trăm ngày”, nhiều năm sống một mình trong

thâm cung đã khiến Lý Chỉ bất đắc dĩ rèn được tính kiên nhẫn. Nàng ngồi
trước cửa sổ, khẽ nói, “Ân vua còn thì thứ gì cũng tốt, ân vua không còn thì
có ai thương xót?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.