KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 271

Điện Phi Sương có một hoàng tử nên đám cung nhân không dám khinh

nhờn. Các cung nhân còn lại không có con cái, phí hoài tuổi thanh xuân
trước sự sủng ái nhiều năm của bệ hạ với Trần hoàng hậu, trong lòng cũng
dần nguội lạnh.

“Chẳng lẽ nương nương cho là”, Văn Tâm kinh ngạc hỏi, “sẽ có một

ngày bệ hạ bỏ rơi Trần hoàng hậu?”

“Văn Tâm chớ quên”, Lý Chỉ mỉm cười, “Trần hoàng hậu đã không còn

trẻ nữa rồi.” Câu “Phải như hoàng hậu” nói đúng ra chẳng phải đến cùng
nàng ta vẫn không phải hoàng hậu hay sao.

“Thế nhưng”, Văn Tâm nói, “Sau khi Vệ nương nương qua đời, sủng ái

của bệ hạ đối với Trần hoàng hậu không hề thấy suy giảm, chỉ thấy tăng
thêm.”

“Làm người phải nhìn rộng ra”, Lý Chỉ cúi đầu, “Huống chi, cho dù như

thế thì việc Vệ Tử Phu mất đã phá vỡ thế cân bằng bao năm qua trong cung
Vị Ương. Dù là ở triều đình hay trong hậu cung thì cũng dần hình thành
một cục diện mới rồi.”

Ở trên đời, chỗ phồn hoa nhất cũng là chỗ hoang vu nhất, nếu không có

người trên cao bảo hộ thì phải tự dò dẫm tìm đường cho mỗi bước đi của
mình. Nàng vẫn biết mỗi bước mình đi đều nguy hiểm như đi trên mũi đao,
nhưng chôn vùi tuổi thanh xuân ở một nơi tịch mịch không ai nhòm ngó tới
thì cũng là một loại chết dần chết mòn. Nếu chỉ có một mình, nàng còn có
thể chịu đựng được, nhưng sao lại không thể giành lấy một chỗ đứng cho
con trai của mình.

“Mẫu phi”, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi đứng ngoài điện gọi giọng

ngây thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.