KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 312

được như vậy thì bà ấy nhất định là người rất hạnh phúc. Phu quân nhất
định rất yêu bà.”

Lưu Mạch hơi chần chừ, mẫu thân hạnh phúc sao? Cậu thật sự không

dám khẳng định. Những năm gần đây, cậu đã quen với sự có mặt của cả phụ
hoàng lẫn mẫu thân trong cuộc sống, cũng dần quên đi những khúc mắc đã
từng có. Đối với mẫu thân thì người cũng không thể nào tay trong tay với
một nam nhân khác nữa. Nhưng khi phụ hoàng nắm tay người thì người có
thật lòng tình nguyện hay không, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Lưu
Triệt là một người rất si tình mà cũng vô cùng bạc tình, đã có mẫu thân suốt
bao năm qua mà vẫn còn tình cảm sâu sắc ư? Hơn nữa tình cảm ấy có thể
được định nghĩa là yêu sao? Cậu không thể trả lời câu hỏi đó nên không thể
làm gì khác hơn là mỉm cười, trịnh trọng nói, “Mẫu thân của ta là người phụ
nữ tốt nhất thiên hạ. Nếu cô gặp thì sẽ tự biết.”

Đường đi dẫu dài đến bao nhiêu cũng có điểm kết thúc. Khi thành

Trường An dần dần hiện ra trong tầm mắt thì đã là giữa năm, tháng Năm
năm Nguyên Đỉnh thứ ba rồi. Chuyến viễn hành này từ đầu đến cuối kéo
dài tổng cộng một năm hai tháng.

Đường Hạ cưỡi con ngựa cao lớn từ xa nhìn lại, thấy có một đoàn người

đang đứng ngoài trường đình ngoại thành Trường An, tựa hồ đang đợi bọn
họ trở về. Gần đến nơi, hắn liền biến sắc mặt, nhận ra Điển khách Ngũ Bị
có phẩm cấp cửu khanh còn đứng ở cuối cùng, còn trong số mấy người
đứng hàng đầu thì hắn chỉ nhận biết được sủng thần của thiên tử, Đại tư
nông Tang Hoằng Dương, vị triều thần hết sức ủng hộ việc đi sứ và thông
thương lần này.

“Ca ca!” Một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm thoáng chừng mười ba mười

bốn tuổi tay nâng xiêm áo chạy tới. Cô bé mặc y phục hoa lệ, ngay cả y
phục tơ lụa dâng cho quốc vương Thân Độc cũng không đẹp bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.