KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 341

“Đôi khi ngẫm lại cũng không biết ta là may mắn hay bất hạnh”, Diễn

Na cười buồn, “Ngẫu nhiên gặp một người Hán trên phố ở Thân Độc lại là
thái tử điện hạ tôn quý của Đại Hán.”

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, Lưu Sơ chợt nhớ tới Hoắc ca ca

từng khẳng khái nói đợi cô đầy mười bốn tuổi sẽ cầu hôn với Hoàng gia.
Hôm nay cô đã đầy mười bốn tuổi nhưng hắn lại không biết đang ở nơi nào.

“Công chúa điện hạ có nỗi khổ gì sao?” Diễn Na cười lạnh, “Ái nữ của

Hoàng đế nói vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi?”

“Tỷ tỷ còn nhỏ không ở Đại Hán nên chắc chưa từng nghe nói”, Lưu Sơ

cũng không tức giận, “lúc ta cùng ca ca sinh ra thì mẫu thân đang lưu lạc ở
bên ngoài, mãi đến năm ta sáu tuổi mới quay trở về cung Vị Ương. Ta cũng
không phải vừa sinh ra đã được sủng ái.”

“Cái gì?” Diễn Na kêu khẽ một tiếng, tỏ vẻ áy náy.

“Nhưng thời gian đó cũng không có gì khổ sở, mẫu thân và sư công đều

rất thương chúng ta. Diễn Na tỷ tỷ”, Lưu Sơ nhìn qua Diễn Na, tò mò hỏi,
“Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, tỷ tỷ thích ca ca ở chỗ nào?”

Diễn Na tuy khá bất ngờ nhưng cô gái Thân Độc cũng không có tính e dè

nên nói luôn, “A Trinh dĩ nhiên là rất tốt.” Mấy ngày nay, mặc dù cô đã biết
tên thật của Lưu Mạch nhưng vẫn quen gọi cái tên khi còn ở Thân Độc, nếu
không cảm giác thật xa lạ.

“Nhưng ta thích hắn còn vì hắn là người đầu tiên ta thấy đối xử hòa nhã

với mọi người. Phụ thân ta là người Thân Độc, mẫu thân là người Hán nên
từ nhỏ tới lớn, ngay cả thân nhân đều coi thường ta. Đến cả tên họ Kim
kia”, cô oán hận trừng mắt nhìn Kim Nhật Đan đứng bên bờ ao phía xa,
“tuy không xem thường nhưng nói năng cũng gay gắt. Chỉ có A Trinh đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.