KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 342

xử với ta rất tốt, dù không thích ta cũng không gây tổn thương.” Lưu Mạch
là một sự ấm áp trong sinh mệnh của cô. Cô đã ở trong giá lạnh quá lâu nên
vừa gặp là ôm chặt lấy.

Lưu Sơ hơi hoảng hốt, muốn nói điều gì lại chần chừ hồi lâu mới hít sâu

một hơi, “Diễn Na xem ca ca quá tốt rồi.”

Lưu Mạch bản tính hòa nhã nhưng lại không phải là người tốt theo nghĩa

thông thường. Đối với cậu, người không quan hệ tới lợi ích như Diễn Na thì
có thể giúp được sẽ giúp nhưng nếu sâu hơn một bước chắc chắn sẽ không
chịu, còn đối với địch thủ thì thủ đoạn của cậu có thể nói là cực kỳ tàn
nhẫn. Cho đến nay, người được cậu bảo vệ chỉ có bản thân cô và mẫu thân.
Nếu Diễn Na không có cách nào để cậu chấp nhận thì vĩnh viễn không được
cậu đối xử tốt một cách toàn tâm toàn ý.

Ngược lại, Thân Hổ, vẻ ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng lại rất nồng

nhiệt. Một ngày nào đó khi Diễn Na hiểu thấu Lưu Mạch thì chắc chắn tâm
tình ái mộ của thời thiếu nữ sẽ tan theo mây gió. Vì hiểu lầm mà ái mộ, vì
hiểu rõ mà chia lìa, đó vốn là điều ngớ ngẩn bao đời của tình yêu. Lưu Sơ
khẽ thở dài, nghe tỳ nữ của Thân phủ tới gọi, bà bà thấy nói cô đến thăm rất
vui mừng, bảo cô lên phòng trên.

Năm trước, mắt của Thân đại nương dần mờ đi, đi đường cũng nhanh

mệt, đại phu chẩn bệnh bảo là do lúc còn trẻ bị tổn hại sức khoẻ quá độ nên
đến tuổi này cần tĩnh dưỡng thật tốt.

“Giờ Tiểu Hồ Tử đã trở về rồi”, Thân đại nương vỗ vỗ lưng Lưu Sơ,

“cháu cùng mẫu thân, cả ca ca của cháu đều tốt, dù bà bà có lập tức ra đi
cũng an tâm.”

“Bà bà”, Lưu Sơ khổ sở, “bà nói vậy, mẫu thân và cữu cữu nghe được lại

thấy khó chịu đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.