KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 350

bệ hạ vào ngày đầu năm đã là vinh hạnh lớn nhất ở cung Vị Ương. Lưu
Mạch đội mũ thái tử ngồi dưới đài khẽ nhếch miệng. Cung Vị Ương quả
thật vĩnh viễn không bao giờ yên tĩnh, mẫu thân vẫn chẳng thể thích ứng.

Hiếm có mùa đông nào ít tuyết như hôm nay. Đã sang năm mới nhưng

trời đêm vẫn còn trong trẻo. Nàng ngồi trong cung xa ấm áp, mơ hồ cảm
thấy có một làn gió lạnh thấu xương không biết từ đâu thổi vào. Từ sau lần
đẻ non năm đó, cơ thể nàng trở nên sợ lạnh. Nàng luôn nhớ về cung Trường
Môn quen thuộc đã bị Lưu Triệt thu hồi để xây cung Kiến Chương. Mặc dù
Ngọc Đường cũng tốt nhưng vào mùa đông thì hàng ngày vẫn phải đốt lửa,
tóm lại vẫn không bằng Trường Môn.

“Đám nô tài đó thật là vô dụng”, trở về điện Ngọc Đường, cho đám

người hầu lui xong thì Lục Y mới giận dữ, “Ngay cả chuyện Công chúa
Chư Ấp gần đây tập múa như vậy mà cũng không biết bẩm báo lên.”

“Thôi được rồi”, Trần A Kiều lại không cảm thấy hỏng việc, “Công chúa

Chư Ấp chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.”

Đến tháng Tư năm nay thì cô sẽ hết kỳ hạn ba năm chịu tang, phải tính

tới chuyện hôn nhân. Chuyện cần nhất trong cuộc đời con gái chẳng qua chỉ
là tìm được một người chồng tốt mà thôi. Hôm nay, nàng chính là chủ của
cung Vị Ương, Lưu Thanh sợ nàng gây khó dễ nên mới tốn công sức để làm
cho Lưu Triệt rủ lòng thương. Công chúa thành hôn thì phải được bệ hạ cho
phép.

“Nhưng mà”, nàng than thở, “tại sao không có ai chịu tin ta quả thật

không có ý gây khó dễ chứ?”

Khi Lưu Triệt trở về điện Ngọc Đường thì Trần A Kiều đã đi ngủ được

một lúc lâu. Đốt lửa than trong phòng ngủ không tốt cho sức khỏe nên trước
khi đi ngủ Lục Y đã chuyển lửa than ra ngoài điện, trong điện chỉ còn duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.