KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 351

nhất một cây nến nho nhỏ. Dưới ánh nến mờ mờ, Lưu Triệt thấy A Kiều
đắp chiếc chăn bằng gấm thật dày mà vẫn cảm thấy lạnh, nằm co ro một
góc. Y khẽ nhíu mày, thầm thở dài, nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào
lòng.

Thoáng cái đã gần đến năm Nguyên Đỉnh thứ tư.

Theo thông lệ, ba ngày trước năm mới sẽ không thiết triều nên khi ánh

sáng ban mai nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vào tẩm điện, Trần A
Kiều tỉnh dậy còn đang ngái ngủ, thấy Lưu Triệt nằm bên cạnh thì giật
mình.

“Nàng dậy rồi sao?” Lưu Triệt khá vui vẻ, hôn lên má nàng một cái, trêu

chọc, “Trẫm còn đang nghĩ lúc nào Kiều Kiều mới dậy.”

Nàng không có thói quen có người khác bên gối khi thức giấc nên ậm ừ

một lúc mới nói, “Bệ hạ dậy trước đi.”

Trong suốt năm Nguyên Quang, dù Lưu Triệt đã giảm dần việc nắm thực

quyền nhưng vẫn rất chăm chỉ, gần như không bao giờ dậy muộn. Người
thong thả nói, “Chẳng mấy khi rảnh rỗi, chơi đùa với Kiều Kiều một lúc
đã.”

Sắc mặt A Kiều lúc đỏ lúc trắng, ra sức đẩy y một cái, gắt gỏng, “Thiếp

không cần.” Vừa tung chăn định nhảy xuống thì hơi lạnh ập vào khiến nàng
run lên.

Cung nữ bên ngoài điện nghe thấy tiếng cười đùa bên trong liền nhẹ

nhàng vén rèm hỏi, “Bệ hạ, nương nương đã dậy chưa?” A Kiều vội vàng
nấp sau lưng Lưu Triệt, nói vọng ra, “Vào đi.” Lưu Triệt nhắm mắt, chỉ
cười nhẹ không lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.