KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 374

Tiền trả đầy đủ nên chưởng quỹ cũng hành động rất dứt khoát, rất nhanh

đã có tiểu nhị bước tới, “Phòng chữ Thiên số một và số hai đã được thu dọn
xong. Xin mời khách quan đi theo tôi.”

Đi xe ngựa suốt cả ngày nên Lưu Sơ đã mệt mỏi, từ nãy đến giờ là cố

gắng gượng, lúc này thu xếp xong liền được Mạc Sầu dẫn đến phòng số hai,
thoáng chốc đã ngủ say. Trong lòng A Kiều chợt dâng lên niềm hưng phấn,
thật giống như cảm giác mỗi lần lén trốn nhà ra ngoài chơi với bạn bè khi
nàng còn thơ bé, thứ cảm giác này giờ đây đâu dễ tìm lại được. Nàng tựa
vào cửa sổ phòng khách ngắm nhìn đường phố tấp nập phía dưới đang vọng
lên những tiếng rao hàng bằng khẩu âm đặc trưng của vùng Sơn Tây.

“Kiều Kiều thích ồn ào như vậy sao?” Lưu Triệt sau khi được cung nữ

hầu rửa mặt xong thì nhẹ bước đến gần đứng ở sau lưng nàng.

“Vâng.” Nàng không nhịn được cười nói, “Ở trong cung đã lâu, giờ nghe

lại những âm thanh này thì thấy như từ trên mây trở lại trần gian, không thể
chân thực hơn được nữa.”

Y ngắm nhìn vẻ mặt hoan hỉ của nàng, “Nhưng trong nhân gian lại

không biết có bao nhiêu người ngày đêm mong mỏi có thể tìm được đường
dẫn lên trời xanh.”

Nàng bình thản, “Chẳng qua là thấy lạ mà thôi. Bệ hạ thấy mình trị nước

bình yên, con dân thái hòa thì mất hứng sao?” Hỏi xong, nàng chăm chú
quan sát nét mặt y, cố tìm một nét không vui nhưng lại chỉ thấy toát lên vẻ
nhu hòa, “Đã ở bên ngoài thì đừng xưng hô theo nghi lễ trong cung nữa.
Kiều Kiều hãy gọi là Triệt Nhi giống như trước đây có hơn không?”

“Thiếp không dám.” Nàng lắc đầu, “Để cho người ngoài nghe thấy gọi

tên húy của thánh thượng thì chẳng phải loạn hết sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.