KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 378

“Được rồi”, A Kiều nói, “Con chỉ được ăn thêm một con nữa, nhiều hơn

là không được.”

“Ứ”. Lưu Sơ khẽ làu bàu, “Mẫu thân làm nhiều như vậy để làm gì?

Chẳng lẽ người và phụ… phụ thân đại nhân ăn hết cả hay sao?”

A Kiều hơi gắt, “Mẫu thân có mang cho người khác cũng không để con

ăn thêm nữa.”

“Dương Tam”, nàng xoay người lại gọi.

“Phu nhân”, Dương Đắc Ý khom lưng đáp.

“Cua còn dư, ngươi và những người cùng đi mỗi người một con, còn lại

thì mang mời mỗi bàn một con. Phải rồi”, nàng nhìn lên căn phòng hảo
hạng trên lầu hai, nói, “Mang một con đến mời vị tiên sinh trên phòng hảo
hạng kia nữa.” Dương Đắc Ý khom người vâng dạ, chỉ mỗi mình Lưu Sơ
giận dỗi quay lưng.

Mọi người tạ ơn, thận trọng nếm thử theo cách vừa chứng kiến rồi lộ ra

vẻ mặt mừng rỡ đến kinh ngạc. Căn phòng hảo hạng trên lầu hai không mở
cửa, chỉ vang lên tiếng đàn tựa như thay lời chào hỏi.

Chương 74: Đêm xuống khung trời như nước biếc

[1]


[1] Câu thơ thứ ba trong bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.