KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 392

“Được phu nhân chiếu cố truyền cho cách nấu cua”, Tiền phu nhân cười

ngượng ngùng, “Nhưng nhà bếp nấu thử thế nào cũng không có được mùi
vị mà phu nhân đã làm hôm trước. Ta biết phu nhân tôn quý nhưng bất đắc
dĩ lắm mới phải xin thỉnh giáo.”

“Phu nhân nhà ta có thân phận thế nào”, Thượng Quan Vân từ trong

phòng đi ra, mặc bộ y phục màu vàng nhạt càng tôn thêm vẻ kiêu ngạo, liếc
xéo: “mà để cho các ngươi hỏi mấy chuyện vặt vãnh này?”

“A Vân”, Trần A Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở rồi mỉm cười nói với Tiền

phu nhân đang tái mặt: “Nấu cua cũng phải có cách, chắc hôm trước bọn họ
xem chưa kỹ.” Nàng nói rõ lại một lần nữa cách thức và những điểm cần
tránh khi nấu cua. Tiền phu nhân liên tục cảm ơn, thật lòng nói, “Phu nhân,
người vô cùng cao quý mà lại tốt bụng hiếm có, nhất định sẽ gặp lành.” Bà
nói xong liền tiễn bọn họ đến tận ngoài cửa. Lúc lên xe, A Kiều liếc thấy
Thượng Quan Vân vẫn còn có vẻ hơi ấm ức thì buồn cười thở dài, rốt cuộc
cô vẫn là một bông hoa trồng trong nhà, không hiểu chuyện đời.

Tỷ muội Thượng Quan Vân là gia quyến nhà quan nên có xe riêng đi sau

Trần nương nương. Vừa lên xe, Thượng Quan Vân đã oán trách, “Ta nói sai
sao, đáng ra không nên nói nửa câu với đám dân thường kia.” May mắn là
cô còn nhớ hạ thấp giọng để chỉ một mình muội muội nghe được.

“Tỷ tỷ”, Thượng Quan Linh cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như dòng

suối róc rách, dịu dàng nói: “Người là Trần nương nương, dĩ nhiên chúng ta
phải theo tính của người.”

Đến biệt viện ở phía đông thành, Thượng Quan Vân khoác tay muội

muội xuống xe, hơi chau mày thầm nghĩ nhà họ Vương này đúng là đã suy
tàn. Phòng ốc tuy lớn nhưng không xa hoa tinh xảo, bố trí trong viện cũng
không phải là giả sơn lầu các mà chỉ trồng cây cối, thua xa phủ đệ của các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.