KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 393

cô ở Trường An. Trần nương nương lại ra vẻ yêu thích, lên giọng khen,
“Không tệ.” Thành Tục ở bên an phận, bước lên phía trước, nói, “Nô tài
biết phu nhân thích nhất là hoa cúc, dưới cửa sổ phòng chính vừa lúc có
một bụi hoa cúc đang nở. Nô tài trông thấy liền nghĩ phu nhân nhất định sẽ
vừa lòng nên không do dự mua ngay.”

Bên ngoài biệt viện là nhà dân bình thường, giờ đã gần trưa nên khói bếp

không ngừng bốc lên, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa, thê tử gọi
trượng phu, tỷ tỷ hò đệ đệ. A Kiều lắng nghe một hồi như quên mất thân
phận cung phi mà xem mình như Đào Uyên Minh quy ẩn điền viên, hào
hứng hỏi: “Chung quanh đây có chỗ nào bán thường phục không?”

“À”, Thành Tục suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối hẻm có một nhà nhưng

chỉ bán cho làng giếng nên không được sang trọng lắm. Nếu phu nhân
muốn thêm quần áo thì chờ ngày mai vào thành.”

“Với số y phục của ta, hiện có còn mua thêm gì nữa”, A Kiều lắc đầu,

“Đến đó xem thế nào.”

Bà chủ Cố tam nương của hiệu may thấy phong thái của cô gái tiến vào

liền mỉm cười đi ra ngoài đón và chào hàng: “Phu nhân, y phục của ta tốt
nhất khu vực này, toàn là hàng tơ lụa, may từ gấm Tứ Xuyên đấy.”

A Kiều lắc đầu, mở to mắt, nói: “Ta chỉ muốn mua y phục bình thường,

không cần loại quá đắt.”

Cố tam nương giật mình, cặp mắt người đối diện quả thật xinh đẹp, trầm

tĩnh thanh tú như làn sóng trên mặt hồ xanh biếc. Thượng Quan Vân không
nhịn được, lên tiếng, “Phu nhân, cần gì mua loại y phục này, người có phải
là nhà nông đâu.” Câu cuối cùng cô chỉ nói khẽ, nhưng Trần A Kiều vẫn
nghe thấy, bật cười: “Vẫn nói là nhập gia tùy tục, để ta thử làm nhà nông
một lần xem thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.