KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 397

Quả thật là triều đại nào cũng có những kẻ như vậy. Nàng cười lạnh,

quay đầu lại thì thấy một gã dáng vẻ con nhà quyền quý mặc y phục lượt là
may từ gấm. Gã nhìn thấy nàng thì sáng mắt, nói “Vị nương tử này quá là
đẹp đi”, còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy mắt hoa lên, một trận mưa tiền
quất thẳng vào mặt. Thì ra A Kiều nổi giận trước thái độ nham nhở của gã
nên giằng lấy xâu tiền Ngũ Thù trong tay Thành Tục, chẳng thèm xem là
bao nhiêu mà ném thẳng luôn vào mặt gã, gia tăng kình lực khiến xâu tiền
đứt tung, đập trúng vào mặt gã làm máu me tung tóe.

Gã kia hét lên: “To gan thật.” Nhưng khi gã nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh

của A Kiều thì lại len lén cúi gầm mặt xuống.

“Tiếp tục đi”, A Kiều điềm nhiên nói, “Thật không biết nhà ai thừa ăn

thừa mặc mà nuôi dưỡng ra cái hạng người…”

Đám người theo hầu giật tay áo gã kia, lo lắng nhắc: “Chủ nhân.” Trên

các góc phố đã lảng vảng mấy người không nhìn ra thân phận, khuôn mặt
ẩn hiện sát khí đang tiến đến gần. Nhìn lại, số tiền Ngũ Thù văng vãi trên
mặt đất dù không phải quá nhiều nhưng người phụ nữ này có thể dùng để
đánh người mà đám người theo hầu không hề tỏ vẻ tiếc của, thì đủ thấy bọn
họ không phải là nhân vật bình thường. Gã kia quen ỷ vào quyền thế gia
đình hoành hành tác quái nhưng cũng không phải ngu ngốc, lui dần về phía
sau, hung hăng hăm dọa: “Cứ chờ đấy”, rồi loạng choạng bỏ đi.

A Kiều chỉ cười nhạt, biết đám thị vệ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đám

người dám hạ nhục nàng, quay sang dặn Thành Tục: “Bảo bọn họ một câu,
không được gây chết người.” Thanh Tục không bằng lòng, nhưng vẫn tuân
lệnh rời đi.

A Kiều mất hứng, liền nói: “Trở về thôi.” Sau lưng nàng chợt vang lên

tiếng cười khẽ, rồi một giọng ấm áp truyền tới: “Hàn thiếu gia ỷ thế hiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.