KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 401

phân ly, nàng ở cách xa, nhắm mắt lại liền phát hiện rằng mình đã khắc họa
rõ ràng từ nét lông mày, bờ môi của y.

“Thừa nhận đi.” Nàng tự nhủ với bản thân. Đúng như y không cách nào

phủ nhận rằng y đã từng tàn nhẫn vô tình làm thương tổn nàng, nàng cũng
không thể nào phủ nhận rằng trong lòng nàng có sự hiện hữu của y.

Chẳng lẽ chưa từng bị xóa mất?

Cuộc đời làm sao lại đi đến nước này chứ?

Trong những năm đầu mới xuyên không tới đây, nàng ở một khoảng cách

thật xa, đề phòng nhìn y, cảnh giác sợ hãi. Nàng cảm thấy tốt nhất hai người
nên là hai ngọn núi vĩnh viễn đừng bao giờ gặp nhau cho cuộc sống được an
lành. Sau đó, vận mệnh không thể tránh né đã khiến hai người gặp nhau.
Nàng không cam lòng, muốn trốn tránh nhưng lại chưa từng chạy thoát khỏi
lòng bàn tay của y. Y là Hán Vũ Đế danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử, nắm
cả thiên hạ này trong tay mà trăm tơ nghìn mối của nàng đều ở trong chốn
thiên hạ đó.

Nàng nhớ mãi những đau đớn đã từng thấu đến tận xương cốt, học xù

lông như con nhím để nếu y tiếp cận sẽ máu đổ đầm đìa. Dần dần nàng thu
mình, học cách bơi lội như cá trong nước, duy trì một khoảng cách như gần
như xa, cho rằng với tính tình của mình thì chẳng bao lâu y sẽ có trăng quên
đèn, dõi mắt theo những người con gái xinh đẹp khác. Nhưng y vẫn luôn ở
bên cạnh nàng, thời gian thấm thoắt thoi đưa thoáng một cái đã qua hết
mười năm.

Nàng vật vã suy tư rồi chìm vào giấc ngủ thật say. Đến ngày hôm sau,

nàng lười biếng tỉnh giấc. Thượng Quan Linh đi vào, xấu hổ nói: “Hôm qua
Linh Nhi khiến cho phu nhân bị phiền phức. Đa tạ ơn phu nhân cứu giúp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.