KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 402

“Cũng không phải là lỗi của ngươi”, A Kiều mỉm cười nói, “Không cần

để trong lòng.”

Thượng Quan Linh an tâm, ánh mắt lại lấp lánh: “Phu nhân thích nghe

địch sao?” Nàng thản nhiên đáp, “Ta thuở nhỏ cũng có tập, không dám nhận
là giỏi nhưng cũng biết nghe.” “À”, nàng chợt nổi hứng, bèn bảo, “Linh Nhi
hãy thổi một khúc nghe cho vui đi.”

Tiếng địch của Thượng Quan Linh tinh tế, chứa đựng tính cách người

con gái nhu hòa. Nàng lắng nghe một khúc, bỗng nhiên nói, “Ta cũng muốn
học, Linh Nhi hãy dạy cho ta nhé.”

Thượng Quan Linh khá bất ngờ nhưng lập tức mỉm cười đáp, “Phu nhân

đã có lệnh, nô tỳ sao dám không tuân lời.”

Nhạc lý có những nét tương tự như nhau, nàng lại từng xem Lưu Triệt

tập thuở nhỏ, nên đến buổi tối đã có thể tập tọe thổi được, chỉ là âm thanh
rất khó lọt tai. Đám nô tỳ qua lại đều nhíu mày, ngay cả Thượng Quan Linh
cũng không còn giữ được nét mặt nhu hòa nữa. Thành Tục ở trong viện chỉ
muốn bịt tai lại. Bỗng hắn nghe ngoài cửa có người hỏi, “Phu nhân ở đâu?”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy thủ lĩnh đám thị vệ hộ vệ bọn hắn đang dẫn
một người đi vào.

Người đó cũng có giọng nói lanh lảnh giống hắn, “Bệ hạ đi Hà Đông tế

tự trở về, đang cho lâu thuyền dọc theo sông Phần, sông Thuận xuôi xuống.
Người viết thư lệnh cho nô tài dùng khoái mã chạy về trước, giao cho Trần
nương nương đích thân mở.”

Thành Tục mừng rỡ, vội vàng đón nhận, chạy vào bẩm: “Phu nhân, bệ hạ

có tin về.” A Kiều lặng người, đứng sững, rồi quay đầu nhìn lại. Lúc đó,
ánh trăng thanh thoát trải trên mặt đất tỏa sắc như mây khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.