KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 404

một cái nhưng ngay lập tức tỉnh táo trở lại, cười ha hả, “Cảnh thật đẹp, tiếc
là Tư Mã Tương Như đã mất chứ không thì nhất định sẽ có bài phú hay
trình lên.”

Dương Đắc Ý nhìn mặt đoán ý, mỉm cười tiến lên phía trước nói, “Dù Tư

Mã đại nhân không còn nhưng bên ngoài có không ít sĩ tử cũng giỏi về từ,
phú. Chi bằng bệ hạ lệnh cho bọn họ viết xem?”

“Thôi đi”, Lưu Triệt chắp tay nói: “Lúc nào cũng phải dựa vào bọn họ,

trẫm học thơ văn từ thuở nhỏ, chẳng lẽ không tự làm được một bài sao?”

“Đúng thế, nô tài vẫn biết tài hoa văn chương của bệ hạ.” Dương Đắc Ý

vội vàng khen nịnh rồi sai viên quan phụ trách thư bút chuẩn bị bút, mực và
vài tờ giấy thượng hạng trải ra trên án. Mái chèo khua nước sông tạo thành
những làn sóng, trên thuyền đàn sáo tưng bừng, ăn uống linh đình, vui
sướng náo nhiệt như hoa thêu trên gấm, gió thu thổi qua làm lau sậy ven bờ
kêu xào xạc. Khi rời Trường An thì trời mới chớm vào thu, đồng ruộng một
màu xanh ngắt, lúc đó A Kiều còn ở bên cạnh y cười hớn hở mà giờ đã là
cuối thu. Trên không trung vẳng đến tiếng nhạn kêu, một đàn chim nhạn từ
chân trời xa xôi bay về phương nam.

Lưu Triệt chắp tay đứng trước cửa sổ, ngâm nga:

“Gió nổi thu về mây trắng buông,

Cỏ hoa tàn úa nhạn nam phương.”

Y đứng lặng lẽ, tâm trạng từ hoan lạc tột độ dần thoáng chút u buồn. Đã

nhiều năm, y ở trên ngôi cao, chí khí hào hùng chưa bao giờ biết quay đầu
nên rất ít khi có thời gian mà thương xuân sầu thu. Thuở niên thiếu khi hòa
hợp cầm sắt

[2]

với A Kiều thì trong lòng vẫn có suy nghĩ riêng của mình, sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.