KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 405

đó nổi trận lôi đình phế hậu, A Kiều không thể chịu đựng đến nỗi hai người
chia cắt.

[2] Cầm sắt: Đàn cầm và đàn sắt.

Thuở niên thiếu, y không hề do dự lựa chọn vì thời cuộc mà vứt bỏ lời

hứa lúc còn ngây thơ, chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày phải hối hận.
Đến tuổi trung niên, y đã có thể một tay sáng tạo ra thế cục của Đại Hán
nhưng vẫn một mực giữ nàng bên cạnh, kiên trì hàn gắn vết thương năm đó.
Hối hận sao? Bọn họ tự vấn lòng, nếu như được làm lại một lần nữa thì y
vẫn không chút do dự làm như cũ. Ở trên ngôi vị đế vương, chút tơ tình
nồng thắm quá nhẹ so với vạn dặm núi sông Đại Hán. Nhưng bao đêm ôm
người con gái trầm lặng ơ hờ, ngắm nàng trong lúc ngủ say vẫn còn hơi
nhíu mày, thì không phải là y không đau lòng. Đau lòng bởi vì y đã từng
làm nàng bị thương tổn, vì vậy dễ dàng tha thứ cho vẻ xa cách của nàng.

Từng năm qua đi, y dần cảm nhận rõ ràng rằng người con gái này đã

chiếm chỗ trong lòng mình nhưng chỉ không biết nàng ở sâu trong tâm hồn
y thế nào. Hằng ngày ở bên nhau tuy cảm thấy vui vẻ nhưng lại không có
quá nhiều cảm xúc. Một khi chia lìa mới biết gắn bó như bóng với hình,
nhìn mỹ nhân nào cũng thấy nhạt nhẽo. Y vẫn biết mình vô tình nhưng lại
không biết một người dù vô tình đến đâu vẫn có một trái tim. Trái tim lạnh
lẽo dĩ nhiên sẽ làm cho y có thể bàng quan nhìn sống chết của người đời,
nhưng người đó lại ở trong tim y, trừ khi y tự cắt đứt trái tim của mình ra,
còn không thì khó mà dứt bỏ. Đế vương có vô tình đến đâu thì cũng là một
con người. Một con người vốn sinh ra đã có yêu có hận, có vui có buồn, có
suy nghĩ của mình.

“Hoa lan đượm sắc cúc thơm hương,

Nỗi nhớ giai nhân mãi vấn vương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.