KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 432

Lưu Sơ mất hứng phẩy tay nói: “Thôi, ngươi về đi.”

Hoắc Quang trả mạch đao cho thị vệ, có chút không phục song trông

thấy vẻ đớn đau hiện rõ trên hàng mi người thiếu nữ đang thất thần, chỉ
đành thở dài, chán nản rời đi.

“Cô không thể như thế này được.” Chẳng biết bao lâu sau, cô lại nghe

thấy giọng nói kia, ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Kim Nhật Đan đang
cười. Nụ cười của Kim Nhật Đan cũng giống như vầng thái dương. Nếu
nói, Hoắc Khứ Bệnh là ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ khiến người khác
không dám mở mắt ra nhìn thì nụ cười cởi mở của Kim Nhật Đan lại tựa
như vầng thái dương ấm áp trong buổi sáng mùa đông làm cho người khác
không nỡ rời xa.

“Ngươi…” Giọng nói của cô có chút lưỡng lự, “tại sao vẫn còn ở đây?”

“Ta biết cô muốn hỏi gì.” Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Về công, cô là

công chúa Đại Hán, còn ta chỉ là một triều thần nho nhỏ không thể quản
chuyện của cô. Nhưng về tư, ta là bằng hữu tốt của A Mạch, cô lại là muội
muội bảo bối A Mạch yêu thương nâng niu ở trên tay, ta không thể nhìn cô
chìm sâu vào đau khổ.”

“Cô đi theo ta.” Hắn cầm tay, kéo cô chạy đi. Thi thoảng có cung nhân

bắt gặp, ai nấy đều dõi mắt nhìn nhưng Công chúa Duyệt Trữ là công chúa
được bệ hạ cưng chiều nhất, cô đã không phản ứng thì nào có ai dám nói gì.
Hắn dẫn cô tới chuồng ngựa, chỉ vào con tuấn mã buộc ở trong đó, nói: “Cô
hãy nhìn nó.”

“Kim Nhật Đan, ngươi có ý gì.” Lưu Sơ hất văng tay hắn ra, cả giận nói,

“Người trong thiên hạ đều biết ta sợ ngựa, ngươi lại cố tình dẫn ta tới nhìn
nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.