KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 434

dù là bị người hãm hại nhưng vì cứu cô nên mẫu thân mới mất đi cốt nhục,
mới… bị tổn thương sức khỏe phải điều dưỡng bao năm vẫn không hồi
phục mà còn rất dễ mệt dễ ốm.

“Công chúa có thể yên tâm”, Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Ta xuất thân

từ thảo nguyên, tự tin sức lực và thuật cưỡi ngựa đều tốt hơn A Mạch. Ta sẽ
dắt ngựa cho Công chúa chạy một vòng trong cung có được không?”

“Việc này”, cô cắn môi, nóng lòng muốn thử nhưng vẫn không vượt qua

được nỗi sợ hãi trong lòng.

“Không phải sợ.” Hắn ôn tồn khuyên nhủ, cho ngựa ăn nắm cỏ khô, nói:

“Ngựa có tính tình ngoan ngoãn, cô hãy thử một chút xem.”

Lưu Sơ học theo hắn, cầm một nắm cỏ khô đưa tới mồm ngựa. Con ngựa

màu nâu ăn cỏ ngay trên tay cô rồi thè chiếc lưỡi thật dài ra liếm liếm tay.
Cô cười khúc khích, nhìn vào mắt ngựa chỉ thấy vẻ hiền lành.

“Nhìn lâu sẽ khóc đó.” Hắn ở đằng sau chắp tay nói.

Thật sự là cô suýt nữa đã khóc. Cô vội vàng che giấu, quay đầu lại hỏi

hắn: “Ngươi thật sự bảo đảm là có thể dắt ngựa cho ta sao?”

Hắn ngẩn người ra, tiếp đó sung sướng cười lớn, “Tất nhiên.”

Kim Nhật Đan kiểm tra yên ngựa, buộc dây cương ngay trước mặt cô rồi

đỡ cô lên ngựa. Con ngựa khẽ thở phì phì, tựa như biết thiếu nữ trên lưng
yêu chiều mình nên cũng vô cùng thận trọng, ngoan ngoãn cho Kim Nhật
Đan dắt đi khắp quá nửa hành cung. Lưu Sơ dần dần bình tĩnh lại, hô lên:
“Được rồi, dừng lại thôi. Trời đã muộn, ta cũng phải về rồi.”

Kim Nhật Đan mỉm cười dừng ngựa lại, đỡ cô xuống rồi hỏi: “Thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.