KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 433

Nàng xoay người định bỏ đi. Kim Nhật Đan đứng sau lưng nàng lại thản

nhiên nói, “Bị ngã ở nơi nào thì phải đứng dậy từ nơi đó. Công chúa Duyệt
Trữ có hai tâm bệnh, một là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh và một là biến
cố Thượng Lâm Uyển, có phải vậy không?”

Lưu Sơ hơi chậm bước lại nhưng không quay đầu mà chỉ cười lạnh, “Là

ca ca nói cho ngươi biết. Huynh ấy đối xử với ngươi đúng là hết sức chân
thành.”

“Hoàng gia không có gì là bí mật.” Hắn cười nhạt, “Huống chi đây lại

không phải là điều gì cần bí mật.”

“Người Hung Nô chúng ta tôn thờ sói ở Trường Sinh Thiên nhưng bạn

trung thành nhất lại là tuấn mã.” Kim Nhật Đan tự hào, “Ngựa hiểu tính
người, nếu nó trung thành với một người thì cả đời sẽ không thay đổi. Ở
trên chiến trường, chiến mã chỉ biết tiến về phía trước, không quay đầu nhìn
lại.”

“Công chúa Duyệt Trữ, cô cần gì phải câu nệ quá khứ đến mức không

dám nhìn về tương lai nữa chứ.”

“Biến cố Thượng Lâm Uyển là người gây họa chứ không phải tội của

ngựa. Công chúa vì vậy mà sợ ngựa thì thật sự là oan uổng cho ngựa rồi.”

“Ngươi chỉ ngụy biện.” Lưu Sơ đáp lại mỉa mai.

Hắn chưa từng trải qua cảnh mẹ ruột của hắn để cứu hắn đã cưỡi tuấn mã

phi như bay đuổi theo chém bay đầu ngựa. Máu tươi vấy trên người mẫu
thân, máu nhuộm ở trên váy cô cùng đỏ như nhau, đều nóng hổi như nhau.
Thật ra thì cô không hề sợ máu ngựa vấy trên người. Con gái hoàng đế Đại
Hán mà không có lấy một chút dũng khí can đảm thì làm sao xứng đáng với
tổ tiên đã đổ máu giành thiên hạ. Thật ra thì cô chỉ một mực tự trách. Mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.