KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 448

“Nói bậy bạ gì đó.” Lưu Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Muội

rủ ta ra ngoài chỉ để nói những chuyện không đâu này sao?”

“Không phải.” Lưu Sơ chuyển sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ca

ca, huynh hãy nói thực cho muội biết. Vụ Thượng Lâm Uyển năm xưa cuối
cùng do huynh tiếp quản, thật sự con ngựa muội cưỡi đó bị kim của Công
Tôn Kính Thanh đâm nên mới phát điên sao?”

Lưu Mạch hơi bất ngờ khi Lưu Sơ khơi lại chuyện năm xưa, song hắn

biết cô sẽ không hỏi vô cớ. Muội muội cuối cùng đã lớn rồi, có một số việc
không phải cứ giấu giếm là tốt, ngày sau sẽ đến lượt cô một mình chống lại
mưa gió nên cũng cần phải biết qua chuyện đời một chút. Hắn liền nói,
“Cũng có khả năng là người khác, nhưng bấy giờ phương án đánh đổ Vệ gia
chính là lựa chọn tốt nhất của mẫu thân và chúng ta.”

“Huynh có thể dung tha cho người có ý đồ thương tổn mẫu thân và muội

sao?” Lưu Sơ cao giọng chất vấn.

“Tảo Tảo.” Lưu Mạch tức giận trách mắng.

Lưu Sơ liền tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Xin lỗi ca ca, muội không nên giận

dỗi huynh.”

Lưu Mạch thở dài nói, “Sau vụ việc, huynh có đi điều tra tàu ngựa của

Thượng Lâm Uyển nhưng những người có mặt ở đó lúc ấy đều biến mất
không thấy tung tích.

Cô bình tĩnh lắng nghe, trong lòng dần trầm xuống. Không phải chuyện

như thế đã nói rõ vụ việc năm xưa có huyền cơ khác hay sao. “Người đó đã
hại chúng ta lần đầu thì có thể hại chúng ta lần thứ hai.” Cô thản nhiên nói,
“Nhưng mới lần đầu mà muội đã mất đi một đệ muội, lần thứ hai thì muội
không thể nào tưởng tượng nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.