KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 470

“Không ngờ rằng bệ hạ vẫn không tới”, Lý Chỉ khẽ cúi đầu, cười khổ

nói, “mà chỉ có Thái tử điện hạ.”

Thời trẻ, bệ hạ đã từng khen nàng mặc áo lụa hồng là xinh đẹp nhất, vì

vậy, hôm nay nàng mặc đúng quần áo lụa hồng, tẩy hết phấn son, ăn mặc
nghiêm trang, búi kiểu tóc nối phức tạp nhất, dùng trâm ngọc bích có đuôi
dài rủ xuống bên mai vô cùng đẹp mắt. Lưu Mạch trông thấy cũng thầm thở
dài. Người phụ nữ này cũng có vẻ đẹp riêng của mình.

“Phụ hoàng muốn ta hỏi ngươi”, hắn nhắc lại đúng từng câu từng chữ,

“Người đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại làm chuyện phản
nghịch như vậy?”

“Đối xử không tệ, ha ha.” Lý Chỉ bỗng bật cười lớn, cười như bị bệnh

tâm thần, cười đến nghẹt thở. “Đúng vậy”, nàng căm hận nói: “Bệ hạ đối xử
với ta không tệ. Y phong ta từ một cung nữ nho nhỏ thành tiệp dư, đề bạt
người nhà của ta quyền thế hiển hách, ban cho ta ở điện Phi Sương phồn
hoa lộng lẫy. Thế nhưng y căn bản không để mắt tới ta.” Có trang điểm xinh
đẹp thế nào chăng nữa cũng không thể thu hút được một tâm hồn không
rung động.

“Mười năm rồi.” Giọng nàng nói như khóc như cười, biết đã hết cơ may.

Người ngày xưa gối ấp môi kề chính là người hôm nay hạ lệnh cho mình
dùng dải lụa trắng lạnh như băng treo cổ, còn bản thân y không thèm tới
gặp mặt, nhưng lại cho con của tình địch tới hỏi, ngươi, vì sao như thế.
Cuộc đời đã đến nước này thì còn có gì phải bận tâm nữa đây?

Nàng nhìn đứa trẻ đang đứng trong điện, thấy hắn có những đường nét

rất giống người kia, lông mày như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, môi mỏng như
giấy nhưng lại được kế thừa huyết thống từ người con gái kia mà giảm bớt
tính sắc bén của Lưu Triệt, tăng thêm tính ôn hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.