KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 471

“Ta đợi ở điện Phi Sương mười năm, suốt mười năm rồi.” Nàng nói lẩm

nhẩm tựa như người đang đứng trước mặt chính là y. “Ngươi cứ luôn ở chỗ
của nàng ấy, quay lại cũng không trông thấy ta.”

Nàng vẫn cho rằng nàng vì con cái nên mới bày mưu đối phó với Trần A

Kiều nhưng không ngờ tâm tư của nàng quá sâu, sâu đến mức che giấu
được ngay chính bản thân, đến mức độ phải bị lộ ra thì mới thấy rõ lòng dạ
của mình. Chỉ là nàng đã tịch mịch quá rồi, tịch mịch giống như một lưỡi
đao khắc cốt ngày qua ngày lại cứa vào linh hồn của mình. Một người đàn
bà tịch mịch mười năm trời thì có chuyện gì là không làm được chứ?

“Mẫu phi!” Vẻ mặt ma quỷ của Lý Chỉ khiến ngay cả Lưu Mạch cũng

không khỏi lui lại một bước, huống hồ là hai người con trai gái của mình.
Lưu Đán nhào tới bên người nàng, khóc lóc, “Người đừng như thế này.”

“Nào, Đán Nhi đừng khóc.” Lý Chỉ thở dài một hơi thật sâu rồi dịu giọng

trấn an. “Thái tử điện hạ”, nàng hồi phục tinh thần, khẽ than thở, “Tại sao
ngươi và mẫu thân của ngươi phải trở lại chứ?”

Khi Trần A Kiều chưa hồi cung, trong cung Vị Ương có vô số những

người đàn bà tịch mịch mà cũng không phải là quá tịch mịch, vừa tỏ vẻ tươi
cười với nhau vừa tranh đấu với nhau, ai nấy thỉnh thoảng đều được hưởng
ân sủng của vua. Lúc còn trẻ tuổi, nàng chán ghét cái cuộc sống đó nhưng
sau khi Trần A Kiều trở lại cung đình thì nàng mới phát hiện cuộc sống đó
vẫn là một loại hạnh phúc. Ít nhất, không phải là hoàn toàn tuyệt vọng.

Chuyện đã quá rõ ràng, Lưu Mạch quay đầu ra lệnh: “Hầu hạ Lý tiệp dư

lên đường.” Hắn không muốn chứng kiến nên chắp tay đi ra khỏi điện.

“Thái tử ca ca.” Lưu Yên cũng ôm chặt váy Lý Chỉ nhưng cô không

giống đệ đệ, khóc không kiềm chế được mà lao theo ra, cắn chặt môi, sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.