KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 472

mặt trắng bệch, quỳ sụp gối dưới chân Lưu Mạch, dập đầu nói: “Muội muội
van cầu huynh tha cho mẫu phi được không?”

“Tha ư?” Lưu Mạch cười nhạt, nhìn muội muội có cùng một nửa huyết

thống với mình. Trong mười năm qua cô vẫn luôn lặng lẽ. Tựa như mãi cho
tới tận bây giờ, hắn mới chính thức thấy rõ hình dáng của cô.

“Tại sao ta phải tha cho bà ta? Muội cũng biết rằng mẫu thân muội đang

cố làm hại mẹ ruột của ta mà.” Hắn lắc đầu, trong lòng không có lấy một tia
thương tiếc.

Lưu Mạch nghĩ rằng mình đã hiểu ý phụ hoàng khi bảo hắn tới gặp Lý

Chỉ. Tâm địa hắn cũng ác độc, trừ mẫu thân và Tảo Tảo thì hắn không chút
thương xót đối với những người khác. Nhưng Lưu Triệt cho rằng lòng dạ
hắn còn chưa đủ ác độc. Hoàng gia là một nơi quá ô trọc mà người trong
hoàng gia lại quá không an phận. Cho dù chỉ là một công chúa mới vừa tròn
mười tuổi thì cũng đâu phải là nhân vật đơn giản? Còn Lưu Triệt thì lại
muốn hắn là người kế vị Đại Hán thấy được rõ ràng hơn những ô trọc trong
chốn hậu cung. Những không cam lòng, ghen tỵ, đố kỵ, sẽ phá hỏng một
con người.

Lưu Yên kêu khóc, “Người là mẫu phi của muội mà.”

“Vậy thì sao chứ?” Hắn hờ hững.

Lưu Yên nhòa lệ nhưng lại vô cùng tỉnh táo, “Thái tử ca ca hôm nay làm

việc như thế này không sợ về sau sẽ có ngày gặp báo ứng sao?”

Lưu Mạch bật cười, nói: “Ta rất muốn xem đến ngày đó thì muội sẽ làm

thế nào đòi báo ứng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.