KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 48

biết giờ đã là vô vọng nhưng vẫn gặng hỏi, “Thật sự là không thể dùng
thuốc được nữa sao?”

“Thái hậu cả đời hao tâm tổn trí, sức khỏe sớm đã suy kiệt. Thần gắng

sức điều dưỡng bấy lâu nay nhưng đến bước này cũng đành bó tay.” Tiêu
Phương suy nghĩ một chút rồi nói, “Dùng kim châm cứu vào huyệt đạo có
thể kéo dài nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng nhân sâm duy trì tính mạng mà
thôi.”

Lưu Triệt xưa nay vẫn hiểu về y thuật và tính cách của Tiêu Phương nên

không ép, mệt mỏi nói, “Làm phiền Tiêu tiên sinh rồi.”

Người người nườm nượp đưa thuốc đến cung Trường Nhạc khiến Vương

thái hậu láng máng hiểu ra sự tình. Hơn nữa bản thân bà cũng tự hiểu bệnh
tình của mình ngày càng trầm trọng. Một hôm nhân lúc Tiêu Phương châm
cứu xong, bà khẽ hỏi, “Tiêu tiên sinh đừng ngại, cứ nói thật xem ai gia còn
có thể sống được bao lâu?” Nội thị Minh Đạt đứng sau lưng khóc không
thành tiếng.

Tiêu Phương khẽ cân nhắc rồi nói, “Thần tận lực thì có thể bảo đảm

nương nương không việc gì trong hơn nửa tháng, những ngày tiếp theo chỉ
có thể dựa vào thuốc bổ mà thôi.”

Vương thái hậu gật đầu, tính mạng của bà đã dần đến điểm kết thúc

nhưng trong lòng bà lại không có một chút buồn bã ai oán, ngược lại càng
thấy thanh thản. Năm xưa bà rời nhà xuất giá về Kim gia, vợ chồng hòa
thuận, sinh con gái đầu lòng, đã từng cho rằng cuộc đời mình cứ thế êm
đềm trôi đi. Nhưng không ngờ mẫu thân xem một quẻ tượng rồi giành lại bà
từ nhà chồng và đưa vào phủ Thái tử. Đôi khi ngẫm lại, bà thấy mặc dù cả
đời Triệt Nhi không được gặp mặt bà ngoại nhưng lại giống hệt về tính quả
quyết. Sau đó quả nhiên số mệnh của bà cực quý, từng bước đi lên vị trí
hoàng hậu, cuối cùng làm chủ cung Trường Nhạc. Nhưng lúc lâm chung, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.