KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 482

“Hãy chôn ta ở bên cạnh mộ mẫu hậu.” Bà buồn bã nói: “Còn cả A Kiều

nữa. Triệt Nhi, nếu sau này con trăm tuổi mà không thể cho A Kiều ở cùng
chung lăng mộ thì hãy để nó ở bên cạnh ta. Để nó ở phi viên

[1]

thì sẽ khiến

nó cô đơn, mà nó lại không bao giờ thích cô đơn tịch mịch.”

[1] Phi viên: Nơi an táng phi tử.

Ấn đường Lưu Triệt bất giác nhướng lên. “Chuyện này trẫm tự biết tính

toán”, y mỉm cười cự tuyệt, “không phiền cô cô phải quan tâm.”

“Như vậy cũng tốt.” Lưu Phiếu không nói gì thêm.

Lưu Triệt ra khỏi phòng cô cô thì thấy Trần A Kiều khoanh tay đứng

dưới một gốc đào ở bên đình. Nàng quay lưng về phía y, dáng vẻ gầy gò.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm vô số cánh hoa đào, cả sắp tàn và chưa tàn,
rơi xuống lả tả phủ đầy lên đầu, lên người nàng nhưng lại không hề toát lên
sức sống mà nhìn vào chỉ thấy càng thêm lạnh lẽo.

“Kiều Kiều không được ra gió kẻo nhiễm lạnh đấy.” Y từ từ bước đến,

phủi đi những cánh hoa đào còn vương trên vai nàng.

“Bệ hạ”, nàng ngoảnh lại, sắc mặt hơi có vẻ ngỡ ngàng.

“Mẫu thân thế nào rồi?” Nàng khẽ hỏi.

“Ngủ rồi.” Y đáp.

“Vậy à.”

Ở hành lang đằng xa, Trần Việt đang ôm một cuộn gấm màu trắng bước

nhanh tới, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy khung cảnh bên đình nên liền
nhón nhẹ bước chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.