KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 481

“Triệt Nhi có biết”, ở trong phòng, Lưu Phiếu mỉm cười hỏi, “thứ quý

giá nhất đời cô cô là gì không?”

“Biết.” Đối diện với người phụ nữ bây giờ đã là bậc trưởng bối thân thiết

nhất của mình, Lưu Triệt thoáng ngập ngừng, thấp giọng đáp, “Là A Kiều.”

“Đúng vậy, là A Kiều.” Lưu Phiếu cười lanh lảnh, “Khi giao A Kiều cho

con, lúc đầu thì rất đắc ý nhưng sau đó lại hối hận. Còn bây giờ, ta đã yên
tâm rồi.”

“Tốt cũng được, xấu cũng được nhưng các con đều phải tự mình vượt

qua.” Bà khẽ dựa vào thành giường, nhắm mắt giấu đi vẻ mệt mỏi.

“Cô cô yên tâm”, Lưu Triệt mỉm cười nói, “Sau này trẫm tất không bạc

đãi A Kiều.”

“Ừ.” Lưu Phiếu lại mở mắt ra nhìn Lưu Triệt nói: “Lần này thì ta tin

con.”

“Cô cô còn có gì muốn dặn dò nữa không?”

“Cũng chẳng còn gì nữa đâu”, Lưu Phiếu vẫn có vẻ mệt mỏi, “Trong

cuộc đời này, ta đã từng nếm trải lúc tôn quý, khi mất mát, khi đắc ý cũng
như lúc đau thương. Bây giờ già rồi thì còn gì để nói nữa đây.”

“Nếu như nói là có”, bà suy nghĩ một chút rồi nói, “Con hãy cho phép

Đổng Yến được chôn cùng chỗ với ta.”

Đó cũng không phải là chuyện to tát gì nên Lưu Triệt liền chấp thuận,

“Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.