KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 486

như chưa từng có một ai ở đó. Thị nữ đứng canh ngoài lầu mang vẻ mặt lo
âu, thấy ngự giá đến liền vội vàng quỳ gối. Lục Y thở một hơi thật dài, vội
vàng bẩm, “Bệ hạ, nương nương trở về đây rồi thì liền nói rằng muốn ở một
mình yên tĩnh, bảo tất chúng nô tỳ ra ngoài.”

Cô đứng bên ngoài gọi rất nhiều lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.

Sự tĩnh mịch bên trong lầu Mạt Vân thật khiến cho lòng người sợ hãi. Lưu
Triệt gật đầu tỏ ý bảo đã biết, đón lấy chiếc đèn lồng Dương Đắc Ý chuyển
sang, đẩy cửa bước vào. Ánh đèn chập chờn chiếu lên tường một chiếc
bóng âm u. Y gọi khẽ, “Kiều Kiều.”

Y nhìn qua một lượt, thấy trên giường, cạnh án đều không có bóng dáng

quen thuộc. Y đảo một vòng quanh phòng mới thấy A Kiều ôm đầu gối,
ngồi trong góc. Y thở dài một tiếng, bao nhiêu năm đã qua rồi mà nàng vẫn
không bỏ được thói quen này. Năm xưa, tổ mẫu của y cũng là ngoại tổ mẫu
của nàng là Đậu thái hoàng thái hậu qua đời. Khi đó nàng còn là hoàng hậu
của y, y cũng phải tìm thật lâu khắp trong cung Vị Ương, đến điện Tiêu
Phòng không có, đến cung Trường Nhạc cũng không có, cuối cùng phải tìm
tới ngọn giả sơn mà hai người gặp nhau hồi nhỏ thì mới thấy.

“Kiều Kiều”, y ôm nàng vào lòng, qua ánh đền lồng yếu ớt chỉ thấy

khuôn mặt nàng trống rỗng. Sau khi nghe y gọi vài lần thì đôi mắt nàng mới
có chút linh động, ngẩng đầu nhìn y, một lát sau mới ngập ngừng gọi, “Triệt
Nhi?”

“Trẫm ở đây.” Y dịu dàng đáp.

Vào năm Vương thái hậu qua đời, chính nàng đã ở với y suốt cả đêm.

Lưu Triệt phải thừa nhận rằng nhờ có nàng ở bên cạnh đêm hôm đó mà y
giảm được rất nhiều đau đớn. Vì thế lần này đổi lại là y ở bên nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.