KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 487

“Kiều Kiều có muốn biết”, y mỉm cười nói, cố gắng chuyển hướng suy

nghĩ của nàng, “ngày hôm đó cô cô đã nói gì với trẫm không?”

“Không muốn.” Nàng hơi nghiêng đầu tựa vào vai y, cảm nhận được sự

kinh ngạc của y nên liền nói, “Thiếp cũng đoán được.”

Chẳng qua cũng là muốn y đối xử với nàng thật tốt mà thôi. Xót thương

thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Từ xưa vốn đã là như thế. Những
năm qua, mẫu thân ở bên cạnh nàng, yêu thương nàng, che chở nàng, làm
hậu thuẫn vững chắc cho nàng. Dần dần, nàng có cảm giác rằng bà chính là
mẫu thân của mình dù ở kiếp trước hay trong kiếp này. Đều cùng một tình
yêu thương, đều cùng sự chở che, đều cùng sự trả giá, đều cùng sự dâng
hiến.

“Nói cho cùng thì tất cả những gì mẫu thân muốn đều là hư ảo, chỉ có

hạnh phúc của con và Triệt Nhi mới là thật sự.” Phút lâm chung, mẫu thân
đã nói như vậy.

Hai ngàn năm sau, khi mẹ qua đời thì nàng còn đang trong buổi huấn

luyện tại trường cảnh sát. Nàng đột nhiên cảm thấy có một thứ rất quan
trọng đã mất đi, sau đó nghe được tin dữ thì nàng khóc đến khàn cả giọng.
Còn hôm nay, nàng cứ đau đáu nhìn mẫu thân gầy đi rồi mất. Nàng đưa tay
lên chạm vào má mình mà thấy không hề có một giọt nước mắt. Điều này là
do nàng thiếu tình yêu với mẫu thân hay là mấy năm nay đã dần biến thành
lạnh lùng?

“Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân yêu thương thiếp nhất.” Nàng hồi tưởng,

“Còn yêu thương hơn cả ca ca nữa. Bà ngoại bảo thiếp ở lại cung Trường
Nhạc, mẫu thân thật ra không nỡ nên cứ ba ngày hai bận lui tới cung
Trường Nhạc để chào bà ngoại mà cũng là thăm thiếp.” Nàng có gì tốt mà
khiến cho mẫu thân yêu thương đến thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.