KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 489

Lưu Triệt nhận được tin, cầm nguyên cây bút ngồi lặng lẽ, nước mực

theo thân bút chảy tong tóc xuống trang giấy hoa tiên trắng như tuyết, loang
ra nhòe nhoẹt. Dương Đắc Ý nhìn thấy kinh hãi, khuyên nhủ, “Mong bệ hạ
nén bi thương.”

“Nén bi thương?” Lưu Triệt chậm rãi nói, “Không, trẫm cũng không bi

ai.”

Ít nhất không bi ai như hai lần trước đây. Người vừa mất là tỷ tỷ của y, tỷ

tỷ cùng cha cùng mẹ, thuở nhỏ yêu thương y, đến lúc lớn lại vì y mà ôm lấy
tủi nhục đi sang Hung Nô kết hôn để cầu hòa. Khi đó, y còn cho là cả đời
này sẽ không gặp lại được tỷ tỷ. Nhưng nếu như trời cao đã nguyện ý thành
toàn cho tỷ đệ bọn họ đoàn viên, tại sao không ban cho tỷ tỷ thêm ít năm
tuổi thọ chứ?

“Ngươi có biết”, y không xoay người lại, hỏi, “Hoàng tỷ của trẫm năm

nay bao nhiêu tuổi không?”

Dương Đắc Ý sợ mất mật không dám đáp lời.

“Hoàng tỷ chỉ lớn hơn trẫm có bốn tuổi.”

Tính ra cũng chỉ lớn hơn A Kiều hai tuổi. Sinh mạng còn trẻ như vậy mà

lại bị bão cát của đại mạc vùi dập làm cho héo tàn quá sớm. Vậy A Kiều thì
sao?

A Kiều cũng đã từng bị vùi dập, A Kiều cũng rất yếu ớt. Bây giờ thân thể

nàng lạnh giá, dễ mệt, chỉ cần dính phải một cơn gió lạnh sẽ bị sốt cao
không ngừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.