KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 493

Lâm Phần trở về nước Tề đã từng nói rằng người con gái kia thật sự không
phải là nhân vật đơn giản: “Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ta thật sự
không thể nào tưởng tượng được rằng Trần nương nương hôm nay và người
tính sai ngã thảm trong vụ án Vu cổ năm Nguyên Quang thứ năm lại là
một.”

Ninh Triệt bàn tiếp, “Trần gia bây giờ đang thịnh, được bệ hạ coi trọng,

chọc tới bọn họ thì người cuối cùng chịu khổ chính là Vương gia. Cơ hội có
lợi nhất của chúng ta là thời gian. Bệ hạ đang lúc tráng niên, ở lâu với ai thì
rồi cũng sinh chán ghét, khi đó mới là lúc Vương gia hành động.”

Nhưng mà, hắn từ từ siết chặt nắm tay, thật sự phải kính cẩn thận trọng

sao? Mặc dù tính tình của hắn luôn kính cẩn thận trọng, nhưng đã bốn năm
rồi. Trong bốn năm này, nỗi đau mất mẹ không một ngày nào không gặm
nhấm tâm hồn hắn, phải nhẫn nại thế nào mới có thể bình tĩnh, cúi đầu ở
trước mặt người phụ nữ kia.

Chỉ tiếc cho Lý Chỉ. Tuy hắn ở nước Tề xa xôi nhưng vẫn có tai mắt.

Mấy ngày trước nghe chuyện Lý tiệp dư bị ban cho tự sát, hắn đã thầm thở
dài. Thật sự là phụ nữ không thể làm nên việc lớn được sao? Nếu bà ta
thành công thì đương nhiên là Lưu Đán được lợi, bản thân hắn ở ngoài xa
ngàn dặm làm gì còn có cơ hội? Phàm làm việc quá độc ác thì sẽ bị báo
ứng. Lý Chỉ bố trí mọi việc ở trong cung rất kín kẽ nhưng cuối cùng lại để
lộ sơ hở ở ngoài cung.

“Cữu cữu”, cô bé ngồi trong lòng hắn hơi khó chịu, cau mày khẽ kêu lên,

“Người ôm làm đau cháu.”

Hắn giật mình, lỏng tay hỏi, “Vi Nhi không sao chứ?”

“Không sao.” Cô bé chừng bố năm tuổi nhưng rất hiểu biết, ngẩng đầu

lên mỉm cười nói: “Cữu cữu, tại sao cha mẹ không cùng về Trường An gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.