KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 495

Nhược đang ngồi mỉm cười nhìn Tam hoàng tử Lưu Hoành chơi đùa với
một cô bé ở phía dưới. Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, mới chỉ cao đến thắt lưng
Lưu Hoành, chạy lon ton, bất chợt đứng không vững ngã phịch xuống đất,
tuy chưa chắc đã đau nhưng dù sao thì cũng ấm ức nên khóc váng lên.

“Vi Nhi.” Lưu Cứ chợt khẩn trương, vội bước lên phía trước ôm lấy Lý

Vi vỗ về an ủi, “Vi Nhi không khóc, cữu cữu đây rồi.”

Lưu Triệt lặng người đi, nhớ lại hồi năm Nguyên Thú nguyên niên, Vệ

Trường và phu nhân bị bãi về quê, bọn họ mới sinh một đứa bé gái, hình
như đặt tên chỉ có một chữ là Vi.

“Tham kiến bệ hạ.” Mọi người hành lễ. Lưu Hoành lúng túng nói, “Nhị

ca, ta thấy Vi Nhi đáng yêu nên mới chơi đùa với nó, không phải cố ý đâu.”

Lưu Cứ khoát tay, tươi cười, nói, “Không sao. Tính ra thì tam đệ cũng là

cữu cữu của Vi Nhi đấy.” Hắn cúi xuống bảo Lý Vi: “Vi Nhi, chào tam cữu
đi.”

Lý Vi dần dần thôi khóc, thút thít chào tam cữu rồi đưa mắt nhìn Lưu

Triệt ở phía xa khẽ hỏi, “Cữu cữu, đó là ngoại công à?”

Lý Vi liền giật giật tay cữu cữu bảo hắn buông mình ra rồi bước lũn cũn

tới trước mặt Lưu Triệt. Cô bé còn quá nhỏ lại không lớn lên ở chốn cung
đình nên không biết gặp vua thì phải làm theo lễ nghi. Cô bé thấy những
người xung quanh làm đại lễ thì trong lòng cũng thấy kính sợ, rón rén sờ
vào y phục của Lưu Triệt. Đám thị vệ theo hộ giá căng thẳng nhưng thấy bệ
hạ không tỏ vẻ khó chịu nên cũng không tiến lên. Lý Vi ngẩng đầu, thơ
ngây hỏi: “Ông ngoại?”

Lưu Triệt cất tiếng đáp nhẹ. Y ngắm nhìn khuôn mặt Lý Vi, thấy quả

nhiên cũng dịu dàng giống hệt như Vệ Trường. Năm xưa Vệ Trường đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.