KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 497

Nhi, quá lâu con không trở về Trường An, bây giờ tới rồi thì nên ở thêm
mấy ngày, dẫn Vi Nhi đi chơi thành Trường An một vòng nhé.”

Cung Kiến Chương chẳng có liên quan gì đến cung Vị Ương nhưng cung

nhân chỉ nghe phong thanh là đoán được chiều gió. Trần A Kiều nhanh
chóng biết được chuyện này. “Kẻ tìm ra Lý Vi làm điểm đột phá kia thật là
thông minh.” Nàng xé bỏ một bản vẽ hỏng, trầm ngâm nói. Nếu Lưu Cứ có
thể tự mình nghĩ ra thì đã không phải lãng phí bao năm mới dùng phương
pháp này. Người ở xa ngàn dặm có thể suy đoán chuẩn xác những sơ hở
trong lòng đế vương thì tất nhiên không phải kẻ tầm thường.

Buổi tối, Lưu Triệt về nghỉ ở điện Trường Môn và nói với nàng: “Kiều

Kiều, Mạch Nhi không còn nhỏ nữa, nàng chọn cho nó một người để kết
hôn đi. Thái tử thành thân thì những đệ muội của nó mới cưới gả được.”

Trần A Kiều liền bật cười. Y đã nói như vậy thì nàng còn dùng cái cớ

“Mạch Nhi còn nhỏ tuổi” thế nào được nữa chứ? Năm Nguyên Đỉnh thứ
năm, Thái tử Lưu Mạch mới tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi rồi, đó chính
là tuổi nàng được gả cho Lưu Triệt. Năm đó y còn trẻ hơn, chỉ mới mười
bốn tuổi. Nàng biết rằng lần này không thoái thác được nên liền đồng ý,
“Được rồi.”

Bệ hạ đã chính miệng nói ở lại thêm mấy ngày nên tất nhiên Lưu Cứ

không dám làm trái. Hơn nữa việc này lại thể hiện ân sủng của Thánh
thượng. Trời vào hè, Tề vương Lưu Cứ hẹn với tam tỷ Chư Ấp và dẫn cháu
gái ngoại đi dạo quanh các phố phường Trường An. Tất nhiên, bọn họ
không đến lầu Thanh Hoan có quan hệ dây mơ rễ má với Trần gia. Những
năm qua, thức ăn dùng cách xào nấu đã dần dần thông dụng nên lầu Thanh
Hoan cũng dần mất đi địa vị đứng đầu thành Trường An. Lúc này, bọn họ
tới lầu Tàng Mai mới mở, ngồi ở bàn gần cửa sổ trên lầu ngắm nhìn cảnh
phố xá phồn hoa bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.