KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 510

“Ồ, vì sao chứ?”

“Xưa nay đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, nếu Vương gia nói một

đàng, làm một nẻo, đẩy một thiếu nữ yếu ớt vào tình cảnh khó xử thì e là sẽ
bị bệ hạ coi thường.”

Lưu Cứ đắn đo, chợt nhớ tới dung nhan kiều diễm như hoa sen của thiếu

nữ dưới lầu Tàng Mai. Thật ra thì ngay cả bản thân phụ hoàng cũng đâu có
coi trọng lời hứa như sinh mạng? Nhưng hắn lại không ở ngôi cao như phụ
hoàng, trong lòng lại có khao khát nên không thể nào không kiêng kỵ.

“Vậy thì mời tiên sinh chỉ cho ta chỗ lợi.”

“Chính là cái chữ ‘Lợi’ đó,” Ninh Triệt nói vẻ sâu xa: “Người trong thiên

hạ đều xu lợi, nếu ngày khác tình thế đảo ngược, những đao kiếm trong
nghi trượng của Lưu Mạch sẽ quay lại làm thương tổn chính hắn.”

“Tiên sinh cao kiến”, Lưu Mạch khẽ mỉm cười, mặc dù không phải là

hoàn toàn hài lòng nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Lúc chuyện trong thành Trường An dần lắng xuống thì đã vào cuối thu.

Một ngày kia, Lưu Triệt tới đúng lúc điện Trường Môn khởi động lại địa
hỏa. Y nhớ tới sự ấm áp trong điện liền quay đầu nhìn A Kiều còn đang
ngái ngủ trên giường, nửa mê nửa tỉnh, có một sự quyến rũ khác lạ. Y khẽ
cười nhẹ một tiếng, liếc thấy trong cuốn sách A Kiều thường xem có kẹp
mấy tờ giấy, chữ viết trên đó đã lâu lắm rồi, có lẽ do chính A Kiều viết. Y
tiện tay mở ra xem, bất giác ồ lên một tiếng. Tuy chữ viết trên giấy rất tùy
tiện nhưng lại mô tả một số chuyện nhà nông với cách lý giải vô cùng
chuẩn xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.