KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 517

Thị vệ thấy là hắn thì rất kinh hãi, ấp úng, “Hoàng tử trưởng… à, không,

Thái tử điện hạ!”

“Có gì đó?” Đồng đội của hắn từ phía xa hỏi vọng sang.

“Không, nhìn lầm thôi.” Hắn thấy Lưu Mạch đưa tay ra dấu im lặng liền

trả lời lấy lệ.

Lưu Mạch thoáng đỏ mặt, hỏi, “Thượng Quan Linh ở chỗ nào?”

Viên thị vệ há hốc miệng. Nhưng Kỳ Môn quân chỉ phụng mệnh bảo vệ

Thái tử phi và Tề vương phi tương lai chứ không có lệnh coi Thái tử là đối
tượng trong phạm vi phòng vệ, bởi vậy liền đáp, “Ở trong ngôi lầu mới phía
bên tay phải kia.”

Lưu Mạch gật đầu, xoay người rời đi. Viên thị vệ đứng nguyên tại chỗ,

suy nghĩ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ hâm mộ giai nhân, không nén nổi tương
tư nên cố ý tới thăm vị hôn thê chăng. Hắn cười xòa, lắc đầu rời đi. Một đôi
tình nhân gặp nhau trong một ngày gió heo may se sắt chẳng phải là chuyện
rất thú vị hay sao? Chỉ tiếc cho cô gái Thân Độc với mối chân tình không
được đền đáp. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ mãi vẻ quyến rũ khi cô cười lúc
vừa thức dậy.

Từ phía lầu trúc sát ngay trên có tiếng đàn văng vẳng, thanh âm tinh tế,

uyển chuyển du dương. Mẫu thân và muội muội của Lưu Mạch đều tập đàn
nhưng tiếc là không có thiên phú nên có vẻ học không đến nơi, do đó Lưu
Mạch cũng không được nghe đánh đàn nhiều lắm. Thiếu nữ chơi đàn mang
dáng vẻ thanh nhã. Hình bóng thấp thoáng qua tấm mành, đẹp như một
cánh hoa vừa rơi, nổi trên mặt nước tĩnh lặng. Lưu Mạch đi vòng qua tầng
tầng thủ vệ, tới trước song cửa lầu của Thượng Quan Linh, chờ một đội thị
vệ đi tuần tra qua rồi nhẹ nhàng gõ ngoài cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.