KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 533

Nàng nhấm nháp ý tứ trong lời nói của y, duyên dáng cười, nói: “Có thể

nói đó là vinh hạnh của thiếp được không?”

Hoàng đế bệnh nằm trên giường, những hoàng tử công chúa còn ở trong

cung đều tới thăm. Sau đó Lưu Triệt về nghỉ ở điện Trường Môn. Cũng
không biết vì địa long trong điện Trường Môn ấm áp hay vì dược tính mạnh
mẽ mà y cảm thấy mình thiếp đi, người nóng hầm hập. Y trằn trọc đến nửa
đêm thì toàn thân toát mồ hôi, mãi tận gần sáng mới ngủ say. Theo thói
quen nhiều năm, lúc y tỉnh dậy thì sắc trời vẫn còn rất sớm, nhưng giai nhân
đã không còn bên cạnh. Từ hồi A Kiều quay về Trường Môn vào năm
Nguyên Sóc thứ sáu thì y đã biết nàng không quen dậy sớm, sau khi nàng bị
thương vào năm Nguyên Thú nguyên niên lại càng như vậy. Song vào ngày
hôm nay, nàng lại dậy sớm hơn y. Cung nhân hầu y rửa mặt xong liền mang
cháo loãng vào cho y.

“Người vừa khỏi bệnh cần ăn những món ăn thanh đạm.” A Kiều vén

rèm đi vào, mỉm cười nói.

Y niếm thử một miếng thấy mùi vị cực ngon thì chợt động tâm, cười hỏi,

“Kiều Kiều tự mình nấu phải không?”

Nàng ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao bệ hạ lại suy nghĩ như vậy?”

Lưu Triệt khẽ ho vài tiếng, đưa tay vuốt mấy sợi tóc xõa ra thái dương

của nàng, âu yếm nói, “Má nàng bị vương khói dầu rồi.”

Khuôn mặt A Kiều thoáng ửng đỏ, ngượng ngùng quay đi không đáp, lại

nói, “Hạt ý dĩ tính ôn, nhân hạt thông cũng rất tốt cho cơ thể. Bệ hạ ăn vào
một lần sẽ thấy.” Dù như thế nào thì nàng vẫn luôn mong y không xảy ra
việc gì. Lưu Triệt cúi đầu cười mấy tiếng, mặc dù thân thể vẫn còn mệt mỏi
nhưng tâm trạng đã khá hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.