KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 552

Lương chờ người tới chết không? Người còn nhớ dưỡng mẫu Hình Khinh
Nga của con đợi người nhiều năm như vậy không?”

Nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống. Sao không dễ rơi? Chỉ vì chưa

tới lúc thương tâm. Nếu như người đàn ông có thể rơi nước mắt, chứng tỏ
người đó cực kỳ thương tâm. Nước mắt nhòa gương mặt khiến hắn không
thể nhìn rõ khi Lưu Triệt nghe hắn nói có dừng lại một bước nào hay vẫn
một mực bỏ đi.

Sau khi Lưu Hoành bị giam lỏng ở Bắc cung, bệ hạ hạ chỉ rằng chuyện

Tứ hoàng tử và Cái Trường công chúa liên quan đến Vu cổ trước kia là do
Tam hoàng tử Lưu Hoành mưu hại, nay đã điều tra sáng tỏ nên vô tội phóng
thích. Tứ hoàng tử Lưu Đán năm xưa được phong là Yến vương, nay đã lớn
phải lập tức lên đường tới đất phong. Cái Trường công chúa Lưu Yên quay
về điện Phi Sương.

Trải qua một phen hãi hùng ở phủ Tông nhân, lòng dạ Yến vương đã

nguội lạnh. Sau khi thấy lại ánh mặt trời và được phụ hoàng an ủi hắn rơi lệ
tại chỗ. Trước đêm đi tới đất phong, Lưu Đán đến điện Phi Sương nói với tỷ
tỷ Lưu Yên: “Ngày mai đệ đi tới đất phong, kình xin tỷ tỷ tự bảo trọng.
Cung Vị Ương hôm nay danh chính ngôn thuận đã là thiên hạ của Hoàng
hậu nương nương. Trần hoàng hậu đã độc chiếm ân sủng của Thánh thượng,
tỷ tỷ nên an phận, chớ để cho đệ đệ ở bên ngoài lo lắng.”

Lưu Yên cả giận nhướng mày, “Đệ quên mẫu phi chết như thế nào rồi

sao?”

Cô buồn bã nói, “Mẫu phi tự vẫn bỏ mạng ở chỗ này. Đệ thân là con trai

độc nhất của mẫu phi, sao lòng nhiệt thành lại không bằng một thiếu nữ như
ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.