KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 554

[1] Tương kính như tân: Vợ chồng kính nhau như khách.

Lưu Triệt hơi bất ngờ, chậm rãi hỏi, “Sơ Nhi?” Y buông cây bút lông sói

trong tay, ra lệnh: “Để nó vào đi.”

Lưu Sơ vén rèm đi vào, nhướng mày gọi lớn, “Phụ hoàng.” Trong chốc

lát, cặp mắt trong trẻo của cô như chiếu sáng cả căn phòng u ám nơi điện
Tuyên Thất. Y không nhịn được cười khẽ, nhìn đứa con gái giống hệt A
Kiều, dịu mặt hỏi, “Sơ nhi có việc gì vậy?”

Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ là em song sinh với con trai trưởng Lưu

Mạch, đến năm Nguyên Đỉnh thứ sáu thì cũng đã mười bảy tuổi rồi. A Kiều
và y đã từng trải qua một tuổi thanh xuân đẹp như giấc mộng chẳng thể nào
níu kéo trở lại được nữa. Lúc này thấy Lưu Sơ, y mới giật mình. Cả năm
nay y bận quá nhiều chuyện nên không để ý rằng con gái mình đã là một
thiếu nữ xinh đẹp không hề thua kém A Kiều năm xưa. Không biết con cái
nhà ai có vinh hạnh nắm giữ được viên minh châu này của y.

Trong phút chốc, Lưu Sơ tỏ vẻ mặt vừa giận dữ vừa thẹn thùng, cuối

cùng quay đầu đi, vùng vằng hỏi, “Phụ hoàng sai Mã Hà La đến tra xét điện
Bác Vọng của ca ca, chẳng lẽ thật sự cảm thấy ca ca đã làm chuyện gì bất
hiếu sao?”

Từ khi trở về cung từ hồi năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, cô càng thêm

được sủng ái. Mặc dù theo các cung nhân lén lút nói với nhau thì đương
kim Hoàng thượng là người rất vô tình nhưng lại chưa bao giờ làm gì bất
lợi với cô, vì vậy cô cũng không kinh sợ Lưu Triệt như những hoàng tử
công chúa khác, có gì không vừa lòng thì liền hỏi thẳng. Cô hoàn toàn
không nhìn thấy Dương Đắc Ý chợt biến sắc, liên tục nháy mắt với mình.
Lưu Triệt không nổi giận, cười nhẹ một tiếng, cho Dương Đắc Ý lui, ôn tồn
nói, “Trẫm bảo Mã Hà La đi lục soát điện Bác Vọng, có mấy dụng ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.