KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 60

Doãn Giai La chợt nhớ đến Lưu Hàm còn trong tã lót, đau xót cầu xin,

“Hàm Nhi! Hàm Nhi! Vệ hoàng hậu, ta van xin người hãy thay ta đối xử tử
tế với Hàm Nhi.” Lời còn còn chưa dứt, người đã khuất xa.

Vệ Tử Phu liền quay đầu lại, thấy cửa điện vẫn đóng kín mít như cũ,

lòng tràn đầy bi thương. Vào lúc này, e rằng chỉ có hai người có thể không
ngại tiến vào ngôi điện này, chính là Nam Cung công chúa trưởng Lưu Đàm
và Trần A Kiều. Nói cho cùng, giữa nàng ta và Doãn Giai La, ai đáng
thương hơn ai?

Dương Đắc Ý đứng ở ngoài cửa điện Linh Tâm nhìn Doãn Giai La bị lôi

đi thì thầm lo lắng, kéo một nội thị lại bảo, “Đi tìm Trần nương nương đến
đây!”

Mọi người tìm khắp cung Trường Nhạc lẫn cung Trường Môn cũng

không ra tung tích của Trần A Kiều, mãi hơn một canh giờ sau, các thị vệ
mới thấy nàng đang ở trong điện Vân La ngay sát nách cung Trường Môn.

“Chuyện là như thế, mãi đến bây giờ Hoàng thượng vẫn không ra ngoài

cho nên Dương công công muốn mời Trần nương nương tới điện Linh
Tâm.”

Trần A Kiều ngồi bó gối ở trên điện, hỏi giọng hờ hững, “Ta đến đó thì

có lợi ích gì chứ?”

Vương thái hậu mất đi khiến một ký ức đã chôn sâu tận đáy lòng của

nàng trỗi dậy. Năm xưa, nàng cũng nắm tay mẫu thân mình như vậy, ứa
nước mắt nhìn nét mặt vẫn còn phảng phất nụ cười khi bà ra đi, nỗi đau đớn
mẹ mất đâu có phân biệt thời không. Một người đã nuôi dưỡng mình lớn lên
rồi mong đợi mình trưởng thành bỗng đột ngột không còn nữa thì cho dù có
kiên cường đến đâu cũng có khoảnh khắc lòng dạ rối bời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.