KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 605

Lưu Tê Quân lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng không phải bởi vì lạnh mà vì cảm

thấy ấm lòng. Cô ôm đàn tỳ bà, nói: “Đi thôi.”

Ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía trước sẽ thấy những dãy núi Ô Tôn

trùng trùng điệp điệp, đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, còn đằng sau là cực tây
lãnh thổ Đại Hán cố hương. Cô khó nhọc quay đầu nhìn lại mấy lần, cuối
cùng gạt lệ quyết tâm quay đi. Sau dấu chân ngựa là những vùng hoa đào
nở rộ, nhưng cưỡi trên lưng ngựa vẫn có thể cảm nhận thấy cái lạnh của
băng tuyết. Một cuộc sống hoàn toàn mới dần dần hiện ra ở dưới vó ngựa.
Cô có thể chịu đựng thời tiết khắc nghiệt ở chốn xa xôi kia hay không, điều
này còn chưa thể biết.

Chương 95: Đại lễ Phong Thiện vui lòng thiên hạ


Đắp một đài bằng đất trên ngọn núi Thái Sơn làm đàn tế thiên để báo

công với trời nên gọi là Phong. Quét đất lập đàn trên một ngọn núi nhỏ
dưới chân Thái Sơn để báo công với đất nên gọi là Thiện.

(Sử ký – Phong Thiện sách)

Lễ Phong Thiện có từ thời xưa, là nghi thức tế trời nguyên thuỷ nhất của

các bộ lạc hoặc thị tộc sùng bái tự nhiên sống chung quanh Thái Sơn vào
thời viễn cổ. “Có lẽ xa thì khoảng mấy nghìn năm trước gần thì mấy trăm
năm trước, nghi thức đắp đất tế lễ kia đã thất truyền nên không thể biết
được để ghi chép tỉ mỉ lại”.
Nhà Tần thống nhất sáu nước, vị hoàng đế đầu
tiên tự cho là công cao cái thế bèn xưng là Thủy Hoàng. Năm thứ hai mươi
tám, Tần Thủy Hoàng đi tuần các quận huyện phía đông, mượn các nghi lễ
của nhà Tần để tế tự những bậc đế vương ở Ung Châu

[1]

thuở trước để làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.