KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 648

Hán Vũ được sửa từ sáu năm một vòng thành bốn năm một vòng. Năm
Thiên Hán đầu tiên, con trai trưởng của Tang Hoằng Dương là Tang Duẫn
đầy mười sáu tuổi, lấy vợ là cháu gái đầu của phủ Mạt Lăng hầu, muội
muội của Lưu Sách là Lưu Hiệt.

Năm Thiên Hán thứ ba, trưởng nữ Đông Phương Mi của Trưởng công

chúa Phi Nguyệt đầy tuổi mười lăm, rốt cục thuyết phục được phụ thân
Đông Phương Sóc gả cho nghĩa tử Liễu Ninh của Trường Tín hầu vẫn gắn
bó với cô từ thuở nhỏ. Có lẽ, trên đời này thật sự tồn tại duyên phận. Nếu
không, tại sao khôn khéo như Đông Phương Mi lại một mực thích Liễu
Ninh chất phác. Duyên phận nếu có chắc cũng khởi nguồn từ lần chọn đồ
vật đoán tương lai hồi năm Nguyên Đỉnh thứ năm. Trần A Kiều nhớ tới lần
chọn đồ vật đoán tương lai hoang đường đó liền không nhịn được cười.

Các con trai con gái đều kết hôn cả rồi, chẳng phải bọn họ đã già thật rồi

sao? Đúng vậy, thời gian chẳng buồn để ý xem ngươi là quân vương hay
hắn là tên ăn mày. Theo thời gian, khuôn mặt người đàn ông bên cạnh nàng
cũng đã in dấu gió sương. Chỉ là, tinh thần của y không hề thua kém thời
tuổi trẻ, đôi mắt sắc bén càng trở nên thâm trầm, dáng người ngồi trên điện
Tuyên Thất vẫn thẳng tắp. Một hôm ở điện Trường Môn, trước khi đi ngủ,
Lưu Triệt vuốt ve mái tóc đen nhánh của A Kiều như có điều suy nghĩ,
“Chẳng lẽ Kiều Kiều là người trời hay sao mà mãi không thấy già đi chút
nào cả?”

A Kiều cười thảng thốt, “Đâu có?”

Trên đời này nào có ai không già chứ? Mái tóc đen dày của nàng dù

không thấy sợi bạc nhưng cũng dần không còn mềm mượt như thời thiếu
nữ. Thỉnh thoảng nàng soi vào chiếc gương đồng cũng thấy vài nếp nhăn
như có như không ở khóe mắt. Có ai kéo được thời gian, nhưng nếu như
người thương yêu cứ già đi thì mình trường sinh bất lão để làm gì? Thế nên
nếu phải già đi thì cứ già đi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.