KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 649

Năm Thiên Hán thứ tư, Lưu Yêu đầy chín tuổi. Con gái Hoàng gia dù

không cần trị quốc an bang nhưng vẫn phải học hành. Cô bé học Kinh thi,
ngâm nga mấy câu: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ,
quân tử hảo cầu”
, thấy tình yêu cũng đẹp như mùa xuân tươi thắm.

“Phụ thân.” Cô bé quấn lấy Lưu Mạch làm nũng, “Con nghe cung nhân

nói rằng phụ thân không phải sinh ra ở cung Vị Ương mà khi mấy tuổi rồi
mới được hoàng tổ mẫu mang về hoàng cung. Tại sao vậy chứ?”

Lúc đó Trần hoàng hậu độc chiếm ân sủng của thánh thượng, phục hồi

ngôi vị làm mẫu nghi thiên hạ đã được rất nhiều năm. Người trong cung đã
thôi không bàn tán về những việc xảy ra trước kia, chẳng còn ai nhắc tới
chuyện vì sao Trần hoàng hậu lại rời xa bệ hạ, hay chuyện nàng đã làm
những gì lúc ở ngoài cung. Lưu Yêu lần đầu thấy sắc mặt lạnh lẽo của phụ
thân luôn thương yêu mình. “Trẻ con không được nghe ngóng lung tung”,
hắn trách mắng.

Lưu Yêu cảm thấy rất ấm ức, cô bé là cháu gái trưởng của hoàng gia,

được cưng chiều nhất ở cả hai cung Kiến Chương và Vị Ương, ngay cả đệ
đệ ruột đôi khi cũng không được hoàng gia gia và hoàng tổ mẫu yêu thương
bằng.

“Yêu Yêu”, mẫu thân kéo cô bé, nói: “Cha con xưa nay kính trọng hoàng

nãi nãi nhất. Quãng thời gian đó”, Thượng Quan Linh chần chừ chốc lát,
nói xa xôi: “Cha con vẫn cảm thấy hoàng gia gia có lỗi với hoàng nãi nãi.
Cho nên, sau này con đừng nhắc tới.”

Lưu Yêu gật đầu cho có lệ, sao lại có thể như vậy chứ? Cô bé ngầm cảm

thấy nghi hoặc, hoàng gia gia yêu thương hoàng tổ mẫu đến mức cô bé cũng
cảm thấy ngưỡng mộ, thì sao lại có lỗi với hoàng tổ mẫu. Mặc dù không
dám nhắc, nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng Lưu Yêu lại tựa như một hạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.