KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 651

Đám khách ngoại quốc lắc đầu, “Có điều”, bọn họ ngưỡng mộ nói: “đó

thật đúng là câu chuyện tình đẹp. Có ba ngàn mỹ nhân mà chỉ yêu duy nhất
một người. Ha ha!”

Năm Thái Thủy thứ tư, Thái tử phi Thượng Quan Linh sinh được người

con trai thứ hai là Lưu Việt. Đây cũng là đứa con út của nàng.

Chớp mắt đã đến năm Chinh Hòa đầu tiên. Vào năm đó, Hoàng trưởng

tôn Lưu Việt đã tám tuổi. Con cháu hoàng tộc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung
từ thuở nhỏ. Tổ phụ lẫn phụ thân của cậu đều rất am hiểu những thứ này.
Bản thân cậu cũng tỏ ra rất có thiên phú, chưa tới nửa năm đã đòi lấy luôn
con ngựa Chu Ly trong chuồng ngựa của phụ thân.

Theo truyền thuyết, Chu Ly là Hãn huyết bảo mã đệ nhất thiên hạ, phi

nhanh như gió, ngày đi ngàn dặm, mồ hôi như máu, bình sinh chỉ nhận một
mình Lưu Mạch làm chủ nhân. Trong điện Bác Vọng, Lưu Mạch nhìn đứa
con trai của mình, lắc đẩu: “Con còn quá nhỏ.” Ở tuổi như cậu mà cưỡi con
ngựa mạnh mẽ như Chu Ly, thật quá nguy hiểm.

“Nhưng”, Lưu Việt không phục nói: “chẳng phải lúc phụ thân tám tuổi

cũng đã làm vậy rồi sao?”

Lưu Mạch nhớ lại hồi mình tám tuổi. Hắn làm thái tử ở điện Bác Vọng

đã quá nhiều năm nên dần quên đi quãng thời gian niên thiếu tài hoa. Ở tuổi
nhỏ hơn Lưu Việt hiện giờ, hắn còn chưa biết phụ thân mình là ai trên cõi
đời này, sống nương tựa với mẫu thân và muội muội. Sau đó hắn mới biết
phụ thân của mình là người tôn qúy nhất Đại Hán. Nhưng như vậy thì sao
chứ? Có tôn quý đến đâu thì ông đã ruồng bỏ ba mẹ con hắn. Hắn sợ phải
trông thấy nước mắt của mẫu thân nên không chịu tha thứ cho người đàn
ông đã khiến mẫu thân phải khóc. Hắn theo mẫu thân đi khắp núi sông Đại
Hán trong nửa năm trời mà lòng không nuôi hy vọng có ngày phải quay về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.