KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 652

Trường An. Điều này chỉ là ước mơ xa vời, vì Tảo Tảo vẫn còn ở đó. Bởi
thế, cuối cùng bọn họ vẫn phải trở về cái nơi tù túng này.

Lần đầu tiên đối mặt với phụ thân trong cung Trường Môn, hắn mới thấy

giật mình vì thấy bọn họ giống nhau đến như vậy. Giống từ cặp lông mày
lưỡi mác hiên ngang, ánh mắt sắc bén, cho đến cặp môi mỏng như giấy.
Điều khác biệt chính là sự sắc bén của hắn luôn ẩn dưới nụ cười ôn hòa, còn
sự sắc bén của phụ hoàng lúc nào cũng bộc lộ ra ngoài như một thanh kiếm
lạnh giá đã tuốt khỏi vỏ. Ông đã là người có quyền lực lớn nhất trên thế
gian nên không cần che giấu sự sắc bén của bản thân.

Sau khi gặp phụ hoàng, hắn thừa nhận phụ hoàng là một quân vương tốt.

Dưới sự cai trị của ông, Đại Hán quốc thái dân an, dương danh bốn biển.
Nhưng ông không phải là phụ thân tốt, lại càng không là một phu quân tốt.
Một phu quân tốt không thể làm tổn thương người vợ mà bản thân mình yêu
sâu sắc. Hắn cũng đã từng gặp Vệ Tử Phu, không thể hiểu nổi người phụ nữ
nhợt nhạt đó có điều gì tốt mà khiến phụ hoàng năm xưa ruồng rẫy mẫu
thân để chọn bà ta.

Sau cùng hắn dần trưởng thành, cũng đùa giỡn với quyền mưu đến mức

thành thục không hề có chút sơ suất, nhưng trong lòng vẫn nhớ lời dạy
trước đây của mẫu thân là hãy luôn tin tưởng trên thế gian vẫn còn tồn tại
những điều tốt đẹp. Mẫu thân khi xưa đã dạy hắn như thế nào? Bà thương
yêu hắn nhưng vẫn nén đau để cho hắn ra đi bởi vì người chưa từng trông
thấy đất trời rộng lớn sẽ không chịu tu tâm xây dựng gia đình, không tự
mình trải nghiệm sẽ không thể thật sự trưởng thành.

Hắn mỉm cười, nói: “Nếu thế thì con hãy đi đi.”

Lưu Việt hoan hô ầm lên: “Cám ơn phụ thân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.