KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 673

sinh từ trước tới nay vẫn luôn điên đảo, ví như kẻ lạc đường nhận lầm
phương nam thành phương bắc, cho tứ đại là thân tướng thật của mình, cho
huyễn ảnh lục trần là tâm tướng thật của mình, ví như kẻ bị nhặm thấy
quầng sáng trên không là mặt trăng thứ hai....”

Những tháng ngày đó vui vẻ, trong trẻo như dòng suối mùa xuân. Nếu

như, nếu như không phải xảy ra những chuyện sau đó mà cứ sống như vậy
cũng là một loại hạnh phúc. Nhưng đời người nào có được bao nhiêu chữ
“Nếu như” chứ? Nếu nói trong cuộc đời này, người có lỗi với nàng nhất là
Lưu Triệt, vậy người mà nàng có lỗi nhất thì không thể nghi ngờ, chính là
Tiêu Phương.

Nửa tháng sau đó, Lưu Mạch xử lý xong chính sự ở điện Tuyên Thất liền

tới cung Trường Nhạc thỉnh an mẫu thân. Cung nhân nói cho hắn biết Thái
hậu nương nương đã ra khỏi điện. Hắn thong thả bước trên hành lang cung
Trường Nhạc, bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy mẫu thân và sư công đang ở
cùng nhau tại sơn đình phía trước, cách nhau một khoảng không xa cũng
không gần. Có một số người trên thế gian này, ngay cả tuổi già cũng không
thể lấy đi vẻ đẹp của họ, ngược lại lắng đọng lên men qua năm tháng, ủ ra
một vẻ đẹp thuần khiết. Mẫu thân và sư công, không thể nghi ngờ là hai
người trong số đó.

Ngoài đình lất phất mấy cánh hoa hạnh, lẻ loi xoáy tròn trong không

trung, Trần A Kiều bắt lấy một cánh, chầm chậm vo tròn, thở dài, nói: “Nếu
như Nhạn Nhi chỉ đơn thuần là Nhạn Nhi, chắc sẽ lựa chọn ở lại bên cạnh
sư phụ.” Chỉ tiếc rằng nàng không phải như vậy.

Tiêu Phương cảm giác một nỗi đau đớn dịu dàng dâng lên trong lòng,

nhưng ông ôm mối tình câm nửa cuộc đời, có được một câu này cũng tốt.
Ông không muốn nàng khó xử, hỏi, “Vậy kiếp sau con chỉ là Nhạn Nhi
được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.