KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 674

“Kiếp sau?” A Kiều nhìn ra xa, “Con vốn không tin kiếp sau, nhưng nếu

thực sự có kiếp sau, con không thể hứa hẹn điều gì. Bởi vì con sợ rằng bản
thân con ở kiếp sau sẽ tự oán hận mình. Nhưng”, nàng từ từ quay đầu lại,
nhìn Tiêu Phương, chân thành nói, “kiếp sau, sư phụ có thể sớm tới tìm
con.”

Nếu ông tới gặp nàng trước Lưu Triệt, biết đâu lại có một kết cục khác.

Chẳng qua, nàng rất hoài nghi, một người có tính cách ngang tàng như Lưu
Triệt chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.

“Được rồi.” Tièu Phương gật đầu.

Lại qua mấy ngày, khí trời mát mẻ. Đám cung nhân đỡ Thái hậu nhẹ

nhàng hỏi, “Người có muốn chuẩn bị ghế nằm ở ngoài điện không?”

“Không cần.” Nàng như có điều suy nghĩ lắc đầu, nói: “Ta muốn trở về

xem lại điện Trường Môn.”

Cung nhân hơi kinh ngạc. Từ sau khi Vũ hoàng đế mất đi thì Trần thái

hậu chưa bao giờ trở lại điện Trường Môn cả, chắc là sợ thấy cảnh nhớ
người. Nhưng người các cô hầu hạ là người phụ nữ tôn quý nhất triều Đại
Hán, dù cả bệ hạ đến đây cũng không phản đối nên quỳ gối đáp, “Dạ.”

Điện Trường Môn từ lâu không có người ở nhưng vẫn được quét dọn hết

sức sạch sẽ. Trần A Kiều nhắm mắt cũng có thể chỉ ra sau chiếc án kia, Lưu
Triệt đã từng ôm nàng cùng xem sách, sau tấm bình phong kia, nàng đã
từng sửa lại áo mũ cho y, sau tấm màn trướng kia, bọn họ từng vô số lần
hoan ái...

Triệt Nhi, thoáng một cái mà người đã rời xa thiếp hai năm rồi. Nàng cho

là mình sẽ rơi lệ nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh. Bình tĩnh nhìn chỗ ngồi
này tràn ngập ký ức giữa y và nàng, vừa đau nhói vừa ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.