KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 690

Năm 2007, Nhạn Thanh và Đan Tạp tốt nghiệp trường cảnh sát nhận

nhiệm vụ đầu tiên và gặp Mạc Ung Niên. Lưu Triệt rốt cục có thể mỉm
cười. Trong chuyến trở lại lần này, y chỉ có thể quan sát, không nói chuyện
với bọn họ.

Tại chùa Viên Giác trên núi Ly Sơn, hòa thượng Thiên Mi chắp tay nói

với ông lão tóc trắng, “Vận mệnh đã bắt đầu nghịch chuyển chưa?”

“Sai rồi.” Ông lão nói: “Vận mệnh đã không còn ở quỹ đạo ban đầu sau

này phát triển như thế nào còn tùy thuộc vào bọn họ.”

Trong thành cổ Tây An, một vụ tai nạn xe hơi đã làm mất đi không khí lễ

hội. Tại ngoại thành Trường An vào hai ngàn năm trước, một cô gái tỉnh lại
bên bờ sông.

Lôi Bị thu đội, điểm nhân số, phát hiện thấy thiếu một người trong số

phái ra truy tìm phế hậu liền bẩm báo với Quận chúa Lưu Lăng, “Có khả
năng phế hậu vẫn còn sống, có truy tìm tiếp hay không?”

Lưu Lăng vừa mới tỉnh lại, đã nhụt chí khí nên chỉ thở dài đáp: ‘‘Bỏ đi.”

Nếu có thể khoan dung tha thứ cho người khác thì ngày sau gặp nhau sẽ
được vui vẻ.

Còn Nhạn Thanh thì ngất xỉu ở trước mộ Sở Phục, đến khi tỉnh lại thì

gặp được Tiêu Phương. Lúc đó, Nhạn Thanh và Tiêu Phương đều còn trẻ,
nam thanh nữ tú gặp nhau nên dễ nảy sinh tình cảm. Cùng một thời gian, y
còn vui vầy với người mới trong cung Vị Ương gần kề gang tấc nhưng nào
biết người vợ kết tóc trong bụng mang cốt nhục của mình đã lưu lạc khỏi
Trường Môn.

Y vén rèm bước vào phòng trên lầu Văn Nhạc, một cô gái mặc y phục

màu hồng phấn quay đầu lại, ngước cặp mắt trong trẻo như sao trời, mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.