KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 691

cười nói.

“Ta họ Trần.”

Y không để ý, chỉ khẽ chào đáp lễ: “Phu nhân”, rồi cúi đầu không nhìn

nàng thêm nữa. Nếu chịu nhìn kỹ thì liệu y có thể nhận ra đó là A Kiều đã
từng cùng lớn lên với mình, đã từng yêu, đã từng hận mình hay không? Nếu
nhận ra thì liệu y có ôm lấy nàng rồi hôn nàng hay không? Có lẽ y sẽ không
làm vậy. Nhiều khả năng là y sẽ giam nàng vào một nơi không ai biết, để
nàng sống an ổn cả quãng đời còn lại nhưng không bao giờ gặp mặt. Nếu
vậy thì nàng sẽ càng hận y nhiều hơn, vậy cứ để như hoàn cảnh hiện giờ
cũng tốt. Cho nên y cũng chỉ có thể nhìn nàng mỉm cười duyên dáng nũng
nịu gọi sư phụ, giống như thuở nhỏ dịu dàng gọi y là Triệt Nhi với niềm tin
tưởng vô điều kiện. Bản thân đã tự tay vứt đi thì còn có tư cách gì để tiếc
nuối. Chỉ là nếu được trông cảnh này sớm hơn thì đáng ra đã phải chém
Tiêu Phương ở điện Tín Hợp ngày đó rồi.

“Bỏ đi.” Y thở dài, nếu thật nghĩ gì làm đó thì sẽ rất khó giải thích sau

khi A Kiều tỉnh lại. Mọi chuyện cứ để nó qua đi. Dù thế nào, Trần A Kiều
cũng là thê tử của y, trên trời dưới đất không một ai có thể phủ nhận được.

Năm Nguyên Quang thứ sáu, nàng gặp Tang Hoằng Dương, mở lầu

Thanh Hoan. Lúc đi một mình trên đường thì va phải xa giá của cô cô.
Ngày hôm đó cô cô vào cung xin được gặp A Kiều nhưng bị y cự tuyệt nên
còn nổi cơn giận dữ. Bọn họ không biết rằng A Kiều thật ra đang ở gần chỉ
một tầm tay với. Vận mệnh quả là quá trêu ngươi.

A Kiều bị động thai nên sinh nở cực kỳ nguy hiểm. Dù trước đây y đã

nghe kể về chuyện này nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn kinh hãi mặt
mũi tái nhợt. Cũng may là nàng vượt qua được. Đáng lẽ ra nàng phải trở về
bên cạnh y nhưng lại chọn cách rời xa y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.