KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 693

Trong vòng nửa năm, y đối diện với con gái giống hệt nàng, nhớ lại

những điểm tốt của nàng. Chẳng phải A Kiều của y rất thông minh sao?
Nếu như khi đó nàng không chọn lựa rời đi mà cứ thế xuất hiện trước mặt y
thì y thực sự sẽ không biết phải lựa chọn xử lý như thế nào? Nhưng có nửa
năm làm bước đệm khiến cho tâm hồn lạnh lẽo sắt đá của y dần trở nên hòa
hoãn hơn. Y nghĩ nếu lần sau gặp lại nàng có thể học được cách giảm bớt
sự kiêu ngạo thì chưa hẳn là y sẽ không dung thứ cho nàng. Nhưng một A
Kiều có bản tính kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương cốt, thì
có thể thu lại thế nào đây.

Sau lần bốn nước ở vùng Giao Đông làm loạn, nàng vì Lưu Lăng mà

cam tâm tình nguyện trở lại Trường An. Một lần nữa bước vào Trường
Môn, thật là… là một mối giao tình vĩ đại.

Y đang nghỉ hè ở cung Cam Tuyền thì nhận được tin này, chợt cảm thấy

ngạc nhiên, tự hỏi không biết biểu tỷ của mình được tháng năm rèn giũa sẽ
trở nên như thế nào. Nàng đã không ở bên cạnh y bảy năm, mãi đến năm
Nguyên Sóc thứ sáu mới trở lại trong vòng tay y. Cuối tháng Bảy năm
Nguyên Sóc thứ sáu, Hoàng đế rời ngự giá từ Cam Tuyền trở về Trường
An.

Tháng Chín, y lần đầu tiên bước chân vào Trường Môn, đứng bên cửa sổ

điện Bát Nhã nhìn hai cô gái quen thuộc trong ký ức đang đánh cờ nơi bàn
đá bên ngoài rừng trúc. Gió thu thổi qua, cành trúc xào xạc, A Kiều mỉm
cười ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như giọt sương trên mặt hồ. Vận mệnh
trong khoảnh khắc này đã ngoặt khỏi lối rẽ để trở về như cũ.

“Bệ hạ, bệ hạ, nương nương tỉnh rồi.” Lục Y đi xuyên qua hành lang đến

ngoài điện bẩm báo, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.

“Suỵt”, Dương Đắc Ý nói khẽ, “Bệ hạ mới ngủ chưa được bao lâu, hãy

để cho bệ hạ nằm thêm lát nữa,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.