KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 694

Y tỉnh dậy từ trong giấc mộng hỗn loạn, chợt cảm thấy không phân biệt

được đâu là mộng là thực, day day thái dương, lên tiếng gọi “Dương Đắc
Ý!”

Dương Đắc Ý vén rèm đi vào, cúi đầu nói, “Chúc mừng bệ hạ, Trần

nương nương hồng phúc bằng trời, vừa mới tỉnh dậy, đã không còn gì đáng
ngại rồi.”

“Vậy à.” Sau khi được nội thị sửa sang lại y phục, y bước nhanh về điện

Tín Hợp.

Có thật vậy không? Y nhớ tới đủ loại biểu hiện kỳ lạ sau khi A Kiều trở

về. Có một năm, Liễu Duệ đã từng nói khi huấn luyện Hoàng tử Lưu Mạch
cưỡi ngựa bắn cung trên thao trường: “Chưa nói chuyện khác, năm xưa mẫu
thân và dì Lăng của cháu huấn luyện còn gian khổ hơn rất nhiều.” Lúc ấy y
và Duyệt Trữ đều cho là Liễu Duệ nói đùa, bây giờ nghĩ thì quả thật đã thấy
trong mộng là A Kiều luyện tập rất gian khổ, ngay cả những gian khổ của y
hồi còn nhỏ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể sánh bằng.

Trong điện Tín Hợp, A Kiều vừa tỉnh lại, vô cùng yếu ớt, nhợt nhạt như

một chiếc bóng sẽ tan biến đi trong nháy mắt. Cung nữ dâng lên cháo nóng
đã chuẩn bị sẵn, A Kiều yếu đến nỗi cầm thìa không vững, đánh rơi xuống
đất vỡ tan. Tiếng đồ sứ vỡ vang lên giòn tan trong điện Tín Hợp và cũng
vọng lên ở một không gian khác. Cô cô vốn rất giỏi ứng biến, mỉm cười lui
ra ngoài, nhân tiện cũng vẫy đám cung nữ lui theo.

Lưu Triệt tự mình chăm sóc người con gái yếu ớt trên giường bệnh.

Lúc này, A Kiều lại ngoan ngoãn, uống hết non nửa chén cháo mới thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.